chương 33

3.5K 214 8
                                    

Những ngày tết ngoài được tiền lì xì ra thì chả khác nào một loại cực hình ,tôi suốt ngày phải đi xe căng hải cùng gia đình đến nhà hàng xóm xung quanh chúc tết , thật khổ tận cam lai .

Còn thời gian buổi tối của tôi lại thuộc hết về Minh , bọn tôi thường nói chuyện , tán phét đến tận 12 mới bắt đầu cuộc thám hiểm ,truy tìm vương quốc đến với giấc mơ .

Tuy không nỡ xa rời vài ngày tết nghỉ ngơi ngắn ngủi , nhưng biết làm sao được ..... thời gian đâu có thể ngừng lại

Vào một ngày chủ nhật đẹp trời , tôi sang nhà Minh chơi , ngồi lên chiếc ghế sofa màu đen , tay cầm chiếc bánh quy và ngắm nhìn nó , tiếp đó lại yên tĩnh nhìn vào cốc nước cam ...... thở dài thườn thượt , Minh ngồi đọc sách bên cạnh nghe vậy cũng phát bực , hỏi

-' có chuyện gì ?'

Tôi mạnh rạng tuyên bố

-' nếu mẹ mà không rút lại những lời đã nói thì tôi thề sẽ bỏ nhà đi bụi '

Hắn cau mày , ồ cũng phải thôi ..... một kẻ chuyên ăn bám như tôi mà cũng nói được vậy .....thì quả là vi diệu . Minh hỏi tiếp

-' bình tĩnh ,thế mẹ cậu đã nói gì'

-' con bị đuổi ra khỏi nhà '

giọng nói của tôi rất nghiêm túc vậy mà làm cho Minh hiện muốn bùng cháy , Haizzz tôi hiểu ...... Hắn là đang lo lắng cho tôi đây mà ..... haha đừng ném gạch .

Chuyện là mấy ngày tết tuy đã lớn nhưng tôi vẫn được kha khá một khoản lì xì . Mẹ tôi lại có một cuộc tổng kết đầu năm , tiền lì xì phải đưa hết cho mẹ giữ , tôi nhất quyết không đưa , mạnh rạng hỏi

-' tiền của con sao con phải đưa cho mẹ '

Ấy vậy ,mẹ lại nhìn tôi với ánh không thể yêu thương hơn , mẹ nói

-' thế tiền của mẹ , sao sáng nào con cũng xin '

Thật khóc không ra nước mắt , nếu không xin mẹ tiền ăn sáng , vậy tôi xin ai ???? Bố đưa tiền cho mẹ giữ hết Rồi còn đâu ..... mẹ tôi rõ biết cách đối đáp mà .... ! Mẹ nói câu đấy tôi biết sống sao , hứ ...giế́t tôi đi còn hơn .
một Lúc sau mặt vênh lên ,tôi vẫn cố cãi .

-' đây là tiền may mắn đầu năm người ta mừng tuổi cho con ,mẹ lấy đi rồi thì còn may mắn ở đâu ra nữa , haizzz mẹ cũng biết cơ mà ...con là học sinh , cần nhất cái gọi là học tài thi phận , mẹ à.... con rất cần tiền này để lấy may trong thi cử '

Mẹ không xiêu chút lòng trước bộ mặt thành khẩn của tôi , còn lạnh lùng nói

-' dù có số tiền này con cũng chẳng giỏi lên được đâu , câu này xưa rồi ..... mẹ hồi trước dùng đến phát chán lên được '

Ôi thật đau tim , hay cho câu mẹ dùng đến phát chán . Mẹ tôi quả nhiên không có sự cổ hủ , hiện đại hoá dễ sợ , tôi đây phục sát đất .

I Miss You ,Best FriendNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ