Kịt"
"Ầm"
Thang máy nghiêng nghiêng mấy cái như chao đảo rồi dừng hẳn lại.
Nó đứng đối diện với gã.
-Chuyện gì vậy?
-Thang máy hỏng rồi quá.- Gã nhìn lên rồi nói.- Thế mà chẳng có bảng thông báo,
thật đúng là...
Người lao công chạy hồng hộc vào thang máy, nhìn quanh nhìn quất rồi nói:
-May quá, không có ai.- Anh ta vỗ bôm bốp vào đầu mình.- Sao mi lại đãng trí thế chứ?
Thang máy bị hỏng mà lại không mang bảng thông báo ra.
Anh ta đặt trước cái thang máy một bảng màu vàng với dòng chữ đỏ:
THANG MÁY HỎNG, ĐỪNG LẠI GẦN.
Và đó liệu có phải là một sự đãng trí đúng lúc không nhỉ?-Điện thoại tôi hết pin rồi.- Nó nhìn cái màn hình tối thui.- Còn của anh?
-Quản lí giữ.
-Trời ạ, thế thì sao ra khỏi đây được?
-Chờ.
-Chờ tới bao giờ chứ?- Nó mất bình tĩnh.
-Tới khi nào người ta tìm thấy, lát nữa, vài tiếng nữa hoặc sáng mai.
-Anh đang nói đùa với tôi đấy à?
-Không.- Gã thong thả ngồi bệt xuồng sàn thang máy, mắt nhắm và khe khẽ
huýt sáo một bài hát lạ nhưng hay. Nó cũng ngồi xuống theo, mắt vẫn mở.
"Pụt"
-Gì nữa đây?- Gã than vãn khi thấy điện tắt phụt.- Lucy, cô không sao chứ?
Không có tiếng nó đáp lại.
-Lucy, cô đâu rồi? Lucy.
Vẫn không có tiếng trả lời.
Gã cố lần mò ra nó trong bóng tối.
Bất ngờ, tay gã chạm phải nó đang run rẩy cùng cực.
-Sao vậy Lucy? Cô sao vậy?
-Tôi...
-Hả?
-Tôi...sợ...đừng...bỏ...tôi...Jella...
Gã trố mắt dù chẳng thể nhìn thấy nó trong màn đêm tối này.
Một cánh tay gã vòng qua vai, kéo nó ngồi rúc sâu vào lòng gã.
Nó cười nhẹ khi thấy hơi ấm từ người gã phả lên da mình.
-Thi thoảng anh cũng có điểm tốt nhỉ?
-Vậy bình thường tôi xấu lắm à?
-Không hẳn.- Nó phì cười.
-Nếu là bình thường thì cô đã tát tôi rồi nhỉ?
-Tùy.
-Sao cô lại sợ ?
-Vì tôi sợ anh sẽ bỏ tôi - nó không biết sao mình lại bộc bạch lòng mình cho gã, vì có thể nó và gã giống nhau chăng?
Anh tin không?- Không có tiếng gã trả lời.
-Gì chứ? Cô đang giỡn ak?
-Anh nghĩ tôi nói dối?
-Không.
-Anh sợ bóng tối đúng không?
-Sao cô lại hỏi thế?
-Trong thoáng chốc, dù rất khó nhận ra nhưng tôi thấy anh run.
Tiếng gã cười khan , gã nói bằng giọng chua chát chưa từng được nghe từ một người như gã:
-Tôi từng bị tống vào phòng tối rồi.- Nó không nói gì.- Mẹ tôi là tình nhân của cha tôi, một người đàn ông quyền quý nhưng đã hơn năm mươi dù mẹ tôi mới chưa đầy ba mươi. Bà ta lẳng lơ và bất chấp mọi thứ để có cuộc sống tốt cho mình. Ngay cả khi có cha tôi bà ta còn qua lại với một người đàn ông khác. Tôi không phải con của cha tôi mà là của tên đó.Cô biết là ai không?
-Không.
-Là con trai của ông ấy.
-Cái gì? Tức là người lẽ ra là anh em với anh.
-Sai rồi, nếu không có ông ta sao tôi tồn tại được.
Ngày ngày phải gọi ông nội mình bằng cha nghe thật quái đản.
Cho tới khi tôi 10 tuổi, tôi mới biết được sự thật kinh tởm đó.
Và cô biết họ làm gì không?
-Họ làm gì?
-Học bỏ trốn mà không có tôi.
-Thật sao?
-Phải, tôi đã bắt gặp và bà ta nhẫn tâm tống tôi vào một căn nhà kho cũ kĩ bỏ hoang trong khuôn viên nhà. Tôi đã gào thét, đã khóc và xin họ mang tôi theo vì dù sao tôi cũng là con của hai người đó nhưng họ đã đi mà không thèm ngoái lại. Tôi ở trong nhà kho suốt hai ngày cho tới khi một người làm vườn tìm thấy mình.
Gã cảm thấy bàn tay nó đang ôm lầy gã, một cái ôm ấm áp và tràn đầy thương cảm.
-Cô biết không, tôi thật sự yêu mẹ tôi nhưng bà ấy không yêu tôi, bà ấy yêu cha ruột tôi, người đầu tiên và duy nhất bà ấy yêu là ông ta chứ không phải là tôi.
Mọi thứ lại chìm vào im lặng trong bóng tối.-Lucy này.
-Sao?
-Cô đang ở trong bóng tối với một người yêu cô đấy. Cô không sợ sao?
-Sao tôi phải sợ? Anh đâu có yêu tôi.
-Sao cô lại nói thế?
-Anh không yêu tôi, Jella à. Người anh yêu là một người khác nhưng vì cô ấy quá tốt với anh nên anh sợ sẽ làm cô ấy tổn thương, sợ liệu chăng một ngày nào đó cô ấy sẽ như mẹ của anh mà bỏ rơi anh.
-Gì chứ?
-Tôi không nói sai đâu Jella, anh chỉ có cảm giác hứng thú với tôi vì tôi không thích gì anh thôi.
-Thế cô nghĩ tôi yêu ai?
-Erza.
-Gì chứ? Cô đùa tôi à?
-Tôi không đùa, chỉ là anh không nhận ra thôi.
-Cô ấy chỉ là...
-Là gì? Anh định nói là một người anh có thể lợi dụng vào mọi chuyện sao? Nhưng anh đã từng bán rẻ cô ấy chưa?
-C...hưa...
-Anh yêu cô ấy từ sâu thẳm lòng mình nhưng anh không thừa nhận Jella à.
-Tôi không yêu cô ấy, tôi cũng không yêu cô.
-Phải, anh không yêu tôi nhưng anh yêu Erza. Anh không thừa nhận vì anh đã mất
lòng tin vào phụ nữ, anh sợ cô ấy sẽ chán ghét và bỏ rơi khi anh tốt với cô ấy.
-Cô không hiểu.
-Tôi hiểu Jella à.
-Nếu hiểu sao cô lại lựa chọn việc lãng quên kí ức nữa năm cô sống với Natsu.
-Hả? Kí ức? Anh nói thế là ý gì?
-Tôi tin một ngày nào đó cô sẽ tự nhớ lại mà không phải do bất kì ai kể cho cô nghe.- Giọng gã trầm xuống.- Vì thế đừng hỏi tôi nữa.
-Chỉ cần biết rằng cái cách mà cô lựa chọn một năm trước là sai lầm, sai lầm
thực sự.- Gã thầm rủa mình trong lòng. Gã đang nói gì vậy chứ? Khuyến khích
nó đừng chú ý tới gã mà quay lại với anh sao? Chết tiệt!
Im lặng.
YOU ARE READING
(Nalu) Sự Tàn Nhẫn Và Cô Độc của Hôn Nhân ( Hoàn)
Lãng mạnTruyện này là một truyện sao chép mình lấy của người khác chế thành NaLu Nếu ai biết được truyện này rồi thì giữ bí mật giùm mình Đừng chữi mình nha !!! cũng đừng ném đá Mỗi ngày sẽ có 1 chap Tên Truyện : Vì em là búp bê của tôi