Chương 63: Trầm ăn Vân

12.2K 627 223
                                    

Vào đêm, Tiêu gia bảo lập tức trở nên an tĩnh rất nhiều, Tiêu Vân tắm rửa thay y phục rồi đơn giản thu thập một chút, ngồi ở trước bàn tự rót cho mình một chén nước, một hơi uống xong, cả ngày mỏi mệt đều tiêu biến rất nhiều.

Mở ra ngăn kéo, lấy thư bên trong ra. Tiêu Vân ngẩn người, rồi sau đó lại đem thư cất về, bắt đầu hồi âm cho Tiêu Lạc Ngọc. Thư còn chưa viết xong, chợt nghe tiếng gõ cửa, Tiêu Vân lấy một quyển sách che lại nội dung thư, phủ thêm áo khoác đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa là Thẩm Khanh, Thẩm Khanh trong tay còn cầm một cái thực hạp. Tiêu Vân không mấy vui vẻ hỏi "Ngươi tới làm gì?"

Thẩm Khanh ngược lại ngây ngẩn cả người, lúc này Tiêu Vân bởi vì mới vừa tắm rửa xong tóc còn ẩm ướt, Thẩm Khanh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Tiêu Vân tóc rối tung, mà lại thực dài, ngũ quan bình thường cũng có vẻ mê người hơn. Cổ áo mở rộng, có thể nhìn thấy một chút xương quai xanh khéo léo.

Nhìn quen Tiêu Vân mặc phục sức của hạ nhân, Thẩm Khanh lần đầu trông thấy như vậy bất chợt ngây ngẩn cả người.

Tiêu Vân thấy hắn không nói lời nào, tay quơ quơ trước mặt hắn. Thẩm Khanh lấy lại tinh thần bắt được tay hắn, cười nói "Đêm dài đằng đẵng không sao ngủ được, đến tìm ngươi uống rượu." Tiêu Vân có chút mất tự nhiên rút về tay, nói "Uống rượu tìm người khác đi, không thấy ta rất bận sao?" Không để tâm lời của Thẩm Khanh.

Ngược lại Thẩm Khanh không mời mà đến, đi vào phòng Tiêu Vân ngồi xuống nói "Ta ở trong này cũng không quen biết ai, trừ ngươi ra không ai có thể theo ta uống rượu."

"Trong thành có mấy thanh lâu không tồi, ta có thể gọi người mang ngươi đi." Tiêu Vân tựa vào cửa, nhìn Thẩm Khanh từ thực hạp lôi ra mấy món điểm tâm cùng một bầu rượu. Người này mới đến vài ngày cũng đã cùng rất nhiều người làm thân, còn nói không ai bồi hắn uống rượu. Bất quá Thẩm Khanh có thể tới tìm hắn Tiêu Vân trong lòng tất nhiên có chút cao hứng. Vừa rồi tay Thẩm Khanh cầm tay hắn còn chút nhiệt độ...

"Bổn thiếu gia luôn luôn giữ mình trong sach." Thẩm Khanh cười nói, kéo Tiêu Vân đi qua ngồi xuống. Rót cho hắn chén rượu "Đến đến, uống rượu. Coi như là báo đáp công sức ta ban ngày giúp ngươi đối chiếu sổ sách."

Tiêu Vân bất đắc dĩ, mùi thơm đồ ăn bay vào trong mũi hắn, bụng cũng thực nể tình vang lên. Hắn mới nhớ tới mình bận bịu cả ngày, còn chưa dùng cơm chiều. Nhìn nhìn Thẩm Khanh, Thẩm Khanh tựa hồ không nghe thấy.

Chẳng lẽ Thẩm Khanh bởi vì mình không ăn cơm chiều mới đến? Cho dù là biết Thẩm Khanh đi theo hắn là có nguyên nhân, trong lòng cũng không khỏi cảm động. Dọc đường đi Tiêu Vân chưa cho Thẩm Khanh chút biểu tình hoà nhã nào, Thẩm Khanh một đại thiếu gia bị hắn sai sử xoay quanh, thế nhưng cũng không có nửa câu oán hận.

Nghĩ đến đây, Tiêu Vân biểu tình ôn hòa, tiếp nhận chén rượu nghĩ thầm rằng dù sao Thẩm Khanh lấy cũng là đồ ăn của Tiêu gia bảo không thể lãng phí, phải cố sức mà ăn.

Rượu quá ba tuần, Tiêu Vân đã có chút chếnh choáng, hắn phất phất tay ngăn Thẩm Khanh tiếp tục rót rượu, "Không uống, uống nữa sẽ say." Thẩm Khanh bất đắc dĩ buông xuống bầu rượu "Ta mấy ngày nữa sẽ đi, ngươi cũng không thể theo bồi ta uống thêm vài chén."

Trọng sinh chi lãnh quân noãn tâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ