Chapter 12: xấu hổ

2.7K 148 4
                                    

Suốt đêm bà không hề chọp mắt, ngồi bên cạnh chăm sóc cho Gil. Trời vừa ửng sáng là bà vào bếp nấu cháo cho cô ăn.

Mùi cháo thơm lừng bay tới giường , Gil mở mắt ra với cái đầu đau như búa bổ , miệng đắng cổ họng khô rát, cả người đau nhức . Cô cố gắng ngồi dậy với tay sang bàn lấy lý nước. Nhưng vụn về làm nó rơi xuống sàn , bà hằng vội chạy vào
« con ngồi yên đó, đừng bước xuống »
Bà vôi lấy đồ lau sạch, Gil cố giành lau với bà
« mẹ đến khi nào vậy, để con làm cho»

Bà Hằng: con thôi ngay không? ( quát lớn)

Đây là lần đầu tiên bà lớn tiếng với cô, không nói nữa cô đứng đó nhìn người mẹ yêu cô nhất đời ,đang lom khom quét từng mảnh vỡ, bà đang khóc nhưng cố kìm nén nhưng Gil có thể thấy nó đang rơi xuống sàn nhà.

Bắt chợt tim Gil co thắt lại, cô bước lại ôm chầm thật mạnh vào lưng bà mà khóc nức nở, bà thấy vậy cũng đứng yên khóc theo .

Hai mẹ con họ ôm nhau mà khóc, bà dìu Gil tới giường ngồi xuống, một tay nắm chặt lấy tay Gil, một tay vuốt nhẹ lên gương mặt Gil ,bà lau nước mắt cho đứa con tội nghiệp

« sao con lại để mình ra nông nỗi này hả con?»
Gil: con xin lỗi

Bà Hằng: lát nữa nói sau giờ con đi rửa mặt rồi ra ăn cháo, uống thuốc, nhanh lên

Bà đi ra ngoài, Gil vào tolet nhìn vào gương, tay sờ từng vết bầm trên mặt của mình cô còn đau lòng huống gì người mẹ thân yêu kia.

Bà Hằng: con ngồi đi, cháo thịt đấy
Gil: dạ

Gil húp từng muỗng ,vết thương ở tay làm cô không thể cử động mạnh được

Bà Hằng liền cốc nhẹ lên trán Gil
« cho chừa ,sau này còn uống rượu nữa không?»

Gil nhăn mặt một tí
« dạ con không dám nữa đâu»

Bà Hằng liền nựng mặt Gil một cái làm cô đau
« a...mẹ làm con đau

Bà Hằng : biết đau sao, mẹ tưởng con mình đồng da sắt chứ...mà ăn lẹ đi
Bà đúc từng muỗng và thổi trước khi cho Gil ăn.

Ăn xong bà dìu Gil ra ghế sofa ngồi lấy thuốc cho Gil uống. Bà đi lấy chai gì đấy để trước mặt Gil, rồi bảo
« mau cởi áo ra đi mẹ thoa thuốc rượu cho nhanh lên»

Gil: ở đây hả, không được đâu

Bà Hằng: có ai đâu mà sợ, mau lên

Gil: thôi mà mẹ con lớn rồi không cởi đâu

Bà Hằng: không cởi áo ra sao xoa bóp mấy chỗ bị cầm ,..nhanh đi...

Gil: mẹ để đó đi lát con tự xoa

Bà Hằng: cái con bé này sao mẹ bảo mà không nghe, có phải đêm qua ăn đòn chưa đã phải không?

Gil: phải cởi thiệt hả

Bà Hằng: thiệt chứ giả gì...mau lên

Gil: thôi mà mẹ! Con lớn rồi ai đời...

Bà Hằng: phải con lớn rồi, nhưng con vẫn là con của mẹ, mẹ sinh con ra nuôi nấng ẩm bòng tắm rửa cho con từ nhỏ đến lớn, trên người con có mấy cộng lông sợi tóc chẳng lẽ ta không biết.

Yêu Thương Ngược LốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ