Vì lo lắng máu vừa mới ngừng, Lâm Miểu Miểu hôn rất nhẹ, dùng cánh môi của mình chạm vào môi anh, dùng đầu lưỡi non mềm liếm liếm cánh môi của anh, trên đầu lưỡi có vị gỉ sắt nhạt, sau đó anh bắt được đầu lưỡi của cô, cuốn vào trong miệng, tùy ý mút lấy.
Mặc dù Lâm Miểu Miểu đã dùng khăn lông lau chùi cơ thể cho anh, nhưng Tông Chính vẫn phải đi tắm nước lạnh, lúc từ phòng tắm đi ra, anh kéo cô vào trong lòng, vừa hôn vừa ôm lên giường, Lâm Miểu Miểu khẽ đẩy anh ra, cau mày hỏi: "Anh vừa tắm nước lạnh?" Cơ thể anh hơi lạnh, cô vẫn thích nhiệt độ nóng bỏng hơn.
"Ừ, không phải em bảo tôi đừng tắm nước nóng sao?"
Lâm Miểu Miểu không nói gì, cô cũng không bảo anh tắm nước lạnh, mới tháng tư, cũng không sợ bị cảm, Tông Chính cả đêm uống nhiều rượu, lại chảy nhiều máu như vậy, một giây trước còn đang nhẹ nhàng liếm ngực cô, một giây sau đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lâm Miểu Miểu nhìn giường, đây là giường của Tông Chính, phong cách đơn giản cứng rắn, làm cho cô có điểm không quen, cô dựa sát vào lồng ngực anh, dán khuôn mặt lên trên ngực anh, cảm giác không quen này lập tức giảm đi rất nhiều.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Lâm Miểu Miểu cảm giác mình giống như đang ôm một cái lò lửa phỏng tay, cái lò lửa này còn quấn rất chặt, chờ cô nóng không chịu nổi, mơ mơ màng màng mở mắt ra mới phát hiện Tông Chính phát sốt. Cô hoảng sợ, lập tức bật đèn phòng ngủ, lấy tay sờ trán Tông Chính, mặt Tông Chính đỏ ửng khác thường, trán còn đang vã mồ hôi, môi khô nứt ra. Vì Lâm Miểu Miểu rời khỏi, tay anh vô thức sờ sang vị trí của cô, khi ngón tay chạm đến da thịt hơi lạnh, lập tức kéo cô vào trong lòng.
Lâm Miểu Miểu vỗ về gọi tên của anh, anh nhíu mày nhưng không tỉnh, thật vất vả cô mới giải thoát thân thể mình ra khỏi ngực anh, đi xuống dưới lầu tìm thuốc, khi tìm được thuốc quay lại, anh đã tỉnh, nửa chống cơ thể tựa lên thành giường, nghe thấy tiếng cửa mở, mở mắt ra nhìn về phía cô.
Anh yên lặng, ánh mắt mơ màng, lúc anh nhìn đến, dường như cô nghe thấy lòng mình trở nên mềm mại lạ thường, cô cầm thuốc trong lòng bàn tay, đưa tới bên môi anh, "Há miệng."
Anh lẳng lặng nhìn cô chăm chú, ngoan ngoãn há miệng, cô đưa viên thuốc vào trong miệng anh, đầu ngón tay lau qua bờ môi khô nứt của anh, trái tim dường như mềm hẳn, cô cầm ly nước đưa đến bên môi anh, nghiêng cốc cho nước chảy vào trong miệng anh, toàn bộ quá trình, Tông Chính gần như nhìn cô không dời mắt.
Uống thuốc xong, Lâm Miểu Miểu bưng một chậu nước lạnh, vắt một cái khăn lông đắp lên trán anh, lại lấy một cái khăn lông ướt khác lau chùi cơ thể dính dấp của anh.
"Lâm Miểu Miểu, lạnh." Thanh âm của anh giống như nói mơ, nhẹ như lông vũ.
Lâm Miểu Miểu dừng động tác lau người trong tay, đắp chăn lên cho anh.
"Em lên đây đi."
Lâm Miểu Miểu do dự một giây, nghe theo leo lên giường, cái tay nóng hầm hập của anh vắt ngang, cho dù bị ốm cũng mang theo sự ngang ngược khó mà từ chối được, cái tay từ dưới vạt áo ngủ của cô thăm dò đi lên, chậm rãi vuốt ve làn da hơi lạnh của cô.
Lâm Miểu Miểu bất đắc dĩ nghĩ, thật là chết không chịu sửa, sốt mơ mơ màng màng thế này rồi còn vẫn không quên được voi đòi tiên.
Sự vuốt ve của Tông Chính hiếm khi không có hương vị tình dục, dường như chỉ là bản năng muốn dùng làn da của cô hạ nhiệt, anh di chuyển cơ thể, dán sát vào cô, cái tay mò đến móc áo sau lưng cô, nhưng mà anh cởi mấy phút, cũng không cởi ra được.
"Cởi xuống đi." Anh nói khẽ.
Nghĩ cũng thật hay! Cô đã nằm xuống mặc cho sờ soạng, còn muốn cô tự mình cởi nữa à? Lâm Miểu Miểu nhắm mắt không để ý tới anh, Tông Chính mò mẫm bật đèn, ngón tay nóng bỏng không chịu yên tìm đến ngực cô, cởi nút ở cổ áo.
Lâm Miểu Miểu chặn tay anh lại: "Mau ngủ đi."
"Mặc quần áo không thoải mái." Mặt anh càng ửng đỏ không bình thường, hơi thở thở ra nóng hầm hập, anh từ từ sán lại, cánh môi khô nóng hổi ấn lên trên cánh môi của cô, ngón tay từ từ cởi nút áo ngủ ra.
Nụ hôn này, Lâm Miểu Miểu không nói được rốt cục là cảm giác gì, có vỗ về, có dụ dỗ, có tình yêu nồng nàn, cũng có dịu dàng, anh lại đưa ngón tay ra cởi cúc áo của cô, Lâm Miểu Miểu do dự, anh đang sốt, nguyên nhân chính là do cô, bây giờ anh anh lại không thể thật sự làm gì với cô, nhiều nhất cũng chỉ là sờ mấy cái.
Ngoài lần trước Tông Chính tặng cô một tủ váy trắng, còn có đồ ngủ các loại, nhưng những bộ đồ ngủ này cùng với những bộ đồ ngủ tình thú không có gì khác biệt, đồ Lâm Miểu Miểu mặc vẫn là quần áo tự mua, hai kiểu đồ ngủ bảo thủ. Cô tự nhận mình cũng không phải là người bảo thủ cổ lỗ sĩ, đều do Tông Chính ép.
Cúc áo từng nút một bị cởi ra, cảm giác mát lạnh trong không khí thấm vào da thịt trần lộ ra của cô, ngón tay nóng bỏng của anh lướt qua, nóng lạnh giao nhau, làm cho cơ thể cô hơi căng ra, bởi vì sốt mơ mơ màng màng, động tác của anh rất nhẹ rất chậm, nhưng lại rất cẩn thận.
Chỉ là cởi nút áo ngủ, nhưng Lâm Miểu Miểu lại cảm thấy không khí nóng bỏng xung quanh anh làm cho nóng đến ngẹt thở, mà các khớp xương trên cơ thể gần như bị không khí hơi lạnh đông cứng lại.
Anh tốn gần ba phút mới cởi được mấy cái cúc áo kia, mở bung vạt áo của cô ra, nhìn chằm chằm áo ngực trước mặt kiểm tra một lần, không tìm được móc áo, cố sức cuộn cô một vòng, đem áo ngủ mở rộng của cô cởi ra hoàn toàn, sau đó cởi móc áo ngực sau lưng.
Mặc dù Lâm Miểu Miểu không sốt, lại bị nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Tông Chính làm cho choáng váng, mặc cho anh cởi sạch quần áo của cô, không phối hợp nhưng cũng không có sức lực từ chối, cô nắm thật chặt quần ngủ của mình, lắc đầu nguầy nguậy, Tông Chính hôn môi cô, kiên quyết hơi nâng mông của cô lên, vừa cởi vừa nói mập mờ: "Sẽ không làm gì em..."
Sáng hôm sau, khi Lâm Miểu Miểu tỉnh lại cảm thấy rất rầu rĩ, gò má của Tông Chính dán vào ngực cô, trong miệng còn ngậm quả anh đào của cô, một cái tay của anh ở dưới cổ cô, một cái tay khác vòng qua thắt lưng của cô đặt vào trong quần lót bằng ren nửa trong suốt, phủ lên trên mông cô.
Về người đàn ông có sở trường được đằng chân lân đằng đầu này, ngoại trừ như đinh chém sắt mà từ chối anh, sẽ không có con đường thứ hai, chỉ cần cô hơi buông lỏng, anh đã có thể kéo kẽ hở buông lỏng kia thành rãnh Mariana liền.
Cô ở đáy lòng buồn bực thở dài, đưa tay sờ trán anh, sốt cao đã hạ, nhưng hình như vẫn hơi nóng, cô hơi dùng sức muốn đẩy đầu anh ra khỏi ngực mình, nhưng hình như trước hết cô phải rút quả anh đào của mình ra khỏi miệng anh.
Nhẹ nhàng lùi ra, anh ngậm rất chặt, cô vừa mới hơi dùng sức, đã bị anh trong vô thức hút vào cắn mút, cố gắng vừa rồi tức khắc tan thành bọt nước. Lâm Miểu Miểu buồn bực gần như muốn điên, tối qua cô đã vì chuyện này giằng co gần nửa tiếng, ngoại trừ tự làm đau mình, làm Tông Chính tỉnh, còn lại không hề có kết quả.
Tối hôm qua Tông Chính ngủ không thoải mái, cô ngủ cũng chẳng dễ chịu gì, ngoài việc không quen trần truồng dán sát vào trong ngực của một người đàn ông, khổ hơn chính là anh vùi đầu ở ngực cô, cứ ở trong vô thức trêu đùa quả anh đào của cô, hơi thở nóng bỏng gần như thiêu cháy cô, khi trời gần sáng cô mới chợp mắt.
Cô lại thử vài lần, sau đó Tông Chính tỉnh dậy, mút một hơi, mới nhả đầu vú của cô ra, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên nhìn cô, Lâm Miểu Miểu vội vàng che ngực, nửa chống người dậy, Tông Chính phát ra một âm tiết đơn mơ hồ từ trong lỗ mũi, cái tay phủ trên mông cô xoa bóp có lực, thuận thế kéo xuống, quần lót nhỏ đã bị kéo xuống một nửa.
"Đi đâu?" Anh khàn giọng hỏi.
"Đo nhiệt độ cho anh."
Tông Chính hài lòng "Ừ" một tiếng, càng dán mặt vào ngực cô, nhìn thấy cái tay cản trở kia, không vui nhéo mông cô một cái: "Lấy tay ra."
Lâm Miểu Miểu nhịn mấy giây, giọng nói vừa bất lực vừa phiền muộn: "Anh có thể đừng như vậy được không?"
"Tôi đã làm gì em hử?" Thanh âm khàn khàn dường như còn khàn hơn.
"Anh hạ lưu!"
"Ờ, bây giờ hạ lưu với em." Anh không phản đối cười lên, cái tay xoa mông ở bên trong quần lót di chuyển về phía trước, anh điều chỉnh tư thế, nghiêng đầu hôn về phía ngực cô.
Nếu như Tông Chính không bị ốm, cô sớm đã đạp cho anh một phát rồi, nhưng anh còn đang sốt...
Cô cảm giác cả người mình đều mềm nhũn, gần như dùng toàn bộ khí lực mới đè lại được cái tay ở trên mông kia, giọng nói dịu dàng hơn: "Tông Chính, anh đừng như vậy, tôi không thích."
Đối với đồ vật yêu thích, Tông Chính từ trước đến nay là đoạt được rồi mới nói, nếu như vật này là chỉ Lâm Miểu Miểu, như vậy anh muốn ăn trước rồi nói sau, về phần tình cảm, hoàn toàn có thể từ từ bồi đắp, cái ý nghĩ này hiện tại anh cũng không thay đổi, chỉ là vừa nghĩ tới tối qua cô chủ động hôn anh...
Anh ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn khuôn mặt Lâm Miểu Miểu, gò má của cô hiện lên một rặng mây hồng, đang cắn môi, vẻ mặt buồn bực, hình như còn có phần xấu hổ.
"Hôn tôi, sẽ tha cho em."
Tha cho cô? Chẳng qua là cô thấy anh sinh bệnh mềm lòng mà thôi!! Nhưng anh lại ỷ vào việc cô mềm lòng được đằng chân lân đằng đầu chẳng kiêng nể gì như vậy, Lâm Miểu Miểu nắm tay lại, thật sự rất muốn đánh anh!
Mặc dù trong lòng cô vô cùng vô cùng muốn đánh anh, nhưng sau cùng cô vẫn cứ là sắc mặt không thay đổi hôn lên cánh môi cực nóng của anh, môi của anh rất khô, nứt ra mấy vết, Lâm Miểu Miểu trút giận đưa đầu lưỡi ra liếm mạnh lên môi anh, vừa nghĩ đến việc anh đối xử ra sao với quả anh đào của mình, cô lại mút thật mạnh lên vết thương, vị tanh nhàn nhạt tràn ra giữa môi cô, Lâm Miểu Miểu mới hài lòng.
Tông Chính liếc nhìn cô, cũng không để ý động tác của cô, cười mà như không cười đánh giá: "Kỹ thuật hôn có tiến bộ."
Lâm Miểu Miểu đẩy anh ra, cầm cặp nhiệt độ ở đầu giường đưa cho anh, dùng chăn bọc cơ thể mình, cô cảm giác mình gần như bị ánh mắt của anh thiêu cháy.
Nhanh chóng mặc xong quần áo của mình, cô đứng dậy rót hai ly nước ấm, đưa cho anh một ly, môi anh khô, khoang miệng cũng rất khô, lúc vừa rồi cô hôn anh, anh gần như đói khát cướp đoạt nước bọt nơi đầu lưỡi của cô.
Tông Chính không nhận, vẻ mặt rất uể oải, nhưng vẫn không quên được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Tôi muốn uống nước trong miệng của em."
Lâm Miểu Miểu đặt mạnh ly nước lên tủ đầu giường, ý tứ rõ ràng không có lầm: Uống hay không uống.
Đo nhiệt độ xong, Lâm Miểu Miểu hơi nhíu mày, ba mươi tám độ, vẫn đang sốt, cô đặt nhiệt kế lên bàn, đi ra ngoài cửa.
"Đi đâu?"
Lâm Miểu Miểu vặn cửa phòng ngủ, quay đầu lại đáp: "Tôi bảo chị Chu gọi bác sĩ đến." Tối qua khi Tông Chính sốt cao cô muốn đưa anh đi bệnh viện, hoặc gọi bác sĩ gia đình nhà họ Tông tới, nhưng bị Tông Chính cự tuyệt, cuối cùng anh chỉ uống thuốc hạ sốt, cũng khăng khăng phải dùng cơ thể của cô hạ nhiệt, sáng hôm sau từ sốt cao chuyển thành không sốt cao lắm.
Sau khi thông báo cho chị Chu, Lâm Miểu Miểu quay về phòng ngủ tắm, thân thể cô dính dính dấp dấp, tất cả đều là mồ hôi của Tông Chính, tắm xong cô lại đi sang phòng Tông Chính, chị Chu đang lau vết máu trên sàn nhà.
Bởi vì bị bệnh, hiển nhiên Tông Chính không thể đi đến công ty, buổi sáng Lý Trân gọi tới hỏi thăm bệnh tình, Lâm Miểu Miểu chột dạ liếc nhìn Tông Chính, chẳng lẽ cô phải nói bởi vì mình đạp cửa khiến Tông Chính chảy máu không ngừng, sau cùng phải tắm nước lạnh, vì vậy mới dẫn tới sốt cao sao?
Cô cầu cứu đưa điện thoại cho Tông Chính, hạ thấp giọng nói: "Mẹ anh hỏi tôi nguyên nhân anh bị bệnh..."
Tông Chính liếc cô, cầm điện thoại lên không đếm xỉa tới nói, "Dạ, không có việc gì..., tắm nước lạnh..., con biết rồi ạ..., có Lâm Miểu Miểu ở đây, mẹ không cần qua đâu..."
Anh cúp điện thoại, ngoắc ngoắc tay với cô, "Đến ngủ cùng tôi một lúc."
Mới vừa giúp cô, nhanh như vậy đã đòi báo ân! Lâm Miểu Miểu lộ ra vẻ xem thường, nhưng vẫn yên lặng di chuyển đến bên giường, làm xong cô cũng chưa được ngủ ngon, cô nhìn quần áo mình mặc, nói: "Tôi đi thay quần áo ngủ."
Anh liếc nhìn cô, " Không cần thay, cởi ra đi."
Lâm Miểu Miểu khẽ hừ một tiếng, vẫn đi sang phòng của mình thay đồ ngủ, lúc trở lại phòng Tông Chính, anh đang tắm, chờ anh tắm xong, sắc mặt tái nhợt mới hồng hào hơn đôi chút, ga trải giường và chăn đệm đã được đổi, Lâm Miểu Miểu trông thấy anh đi ra từ phòng tắm, trách cứ nói: "Anh vẫn muốn tiếp tục sốt sao?"
Anh lau tóc loạn lên, nhìn chằm chằm gò má của cô nghĩ, sốt tiếp cũng hay.
Lúc gần trưa, Mễ Chân gọi điện thoại tới, Lâm Miểu Miểu lúc này mới nhớ tới anh, áy náy trả lời: "Daniel, anh ấy bị bệnh, cho nên hôm nay tớ phải ở nhà..."
Âm thanh vui sướng của Mễ Chân lập tức trầm xuống, "Vậy..., được rồi."
"Ngày mai tớ..., ừ..."
Lúc Lâm Miểu Miểu nghe điện thoại, đang nằm ở trong lòng Tông Chính, bất thình lình bị anh dùng môi chặn miệng cô, Lâm Miểu Miểu đẩy anh ra, xoay người, đang muốn tiếp tục nói chuyện với Mễ Chân, bàn tay của Tông Chính chuẩn xác đánh úp về phía giữa chân của cô, cô hoảng sợ điện thoại cũng rơi đến bên giường, buộc lòng phải đẩy tay anh ra, nhanh chóng nói với Mễ Chân, "Ngày mai liên lạc lại, Bye!"
Cúp điện thoại Lâm Miểu Miểu đá một cái lên đùi Tông Chính, tức giận trên mặt không che đậy, vén chăn lên định đi xuống, chân còn chưa đặt xuống cổ tay đã bị anh nắm lấy, Lâm Miểu Miểu xoay người lại hét lên: "Bỏ ra!"
Tông Chính không những không buông, còn lao đến ôm lấy thắt lưng của cô: "Ở trước mặt tôi hẹn hò với người đàn ông khác, em còn dám tức giận nữa à?"
Một câu nói này của Tông Chính, lập tức khiến Lâm Miểu Miểu nhớ tới chuyện buổi chiều hôm đó ở câu lạc bộ Tuyết Vực.
Cô đưa ra một kết luận rõ ràng: Anh không tin tưởng cô.
Tông Chính ôm cô trở lại trong chăn, nhìn khuôn mặt không có biểu cảm gì của cô, trong nháy mắt tâm trạng trở nên tồi tệ, "Em muốn cùng người đàn ông khác sống phóng đãng như vậy sao?"
Tình cảnh dường như lại trở về buổi chiều kia, anh chất vấn mỉa mai cô.
Cô mấy giây sau im lặng, ánh mắt trống rỗng thờ ơ hỏi: "Bởi vì tôi là con riêng, cho nên anh mới không tin tưởng tôi như vậy sao?"
Tông Chính ngẩn ra, giọng nói của cô rất bình thản, câu hỏi này dường như giống một câu trần thuật một sự thật hơn, khiến trái tim của anh không hiểu sao lại run sợ, anh xoay mặt cô nhìn về phía mình, nhíu mày phủ nhận: "Việc này cùng với thân phận của em không có quan hệ!"
Sắc mặt của Lâm Miểu Miểu vẫn không có biểu cảm gì như trước, vẻ mặt này lại khiến lòng anh xuất hiện một loại đau đớn không nói rõ mà chẳng ai hiểu được, anh dừng lại một chút nói, "Việc này cùng tin tưởng cũng không có liên quan." Chỉ là anh vô cùng ghét bất kỳ sinh vật giống đực nào xuất hiện bên cạnh cô.
Cùng thân phận không có quan hệ? Cùng tin tưởng không có liên quan? Vậy có liên quan với cái gì?
Nếu như anh tin tưởng cô, trước giờ không nên để ý, cô ngẩng đầu lên, im lặng một lúc, cuối cùng nói ra những vướng mắc chất chứa trong lòng.
"Ngày đó mẹ anh đưa tôi đi xem triển lãm tranh, tôi nghe thấy bọn họ đang bàn tán về thân phận của tôi..., bàn tán anh, bàn tán về mẹ của anh..., Tông Chính, nếu như anh và nhà anh để ý thân phận của tôi..."
Cô cho là mình không để ý thân phận "con gái riêng", cũng không thèm để ý cái nhìn của người khác đối với cô, nhưng người khác này tuyệt đối không bao gồm Tông Chính, thậm chí còn có Khưu Thục Thanh, Lý Trân...
Lúc còn nhỏ, cô luôn tự nói với mình, nếu không thể quyết định việc mình sinh ra, vậy thì dựa vào thành tựu của mình thay đổi cái nhìn của người khác, thế nhưng, hoá ra chỉ một câu "con gái riêng" đơn giản của người khác, lại có thể gim một cái gai ở trong lòng của cô.
"Chúng ta..." Cô ngẩng đầu lên, một tuần trước, cô còn có thể không do dự nói ra hai chữ kia, nhưng hôm nay lại giống như kẹt trong cổ họng.
Cô trầm mặc vài giây, ánh mắt nhìn về phía hư không, khẽ nói: "Chúng ta,..., ly hôn đi."
Vẻ mặt của Tông Chính ở trong tích tắc này như mây gió đổi màu, trong con ngươi màu đen bùng lên lửa giận khủng khiếp, anh giận giữ nhìn cô chằm chằm, hận thấu xương hỏi: "Như vậy em đã muốn ly hôn với tôi?"
"Không phải."
Cô nhẹ nhàng nói một câu, nhưng câu này lại có thể khiến cơn giận cuồn cuộn của Tông Chính giảm đi mấy phần, anh nhìn cô hầm hầm, hỏi: "Vậy là gì?"
"Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi."
"Sao? Vấn đề gì?"
Tâm trạng sa sút của Lâm Miểu Miểu thật không biết dùng ngôn ngữ gì để diễn tả, hóa ra cô nói nửa ngày, anh chỉ nghe thấy mỗi chuyện ly hôn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nhà Có Sư Tử Hà Đông [FULL]
General Fictionღ Nguyên tác: Nhà có hãn thê ღ Tác giả: Bạc Hãn Khinh Y Thấu ღ Editor: Dương Quyên ღ Nội dung: đô thị tình duyên, vui mừng oan gia, tình yêu và hôn nhân ღ Thể loại: hào môn ngọt sủng, nam cường nữ cường [đọc thấy hay hay repost để mọi người đọc, ngu...