Em có hạnh phúc không?

330 27 2
                                    


- Thiên Tỉ? - Lưu Chí Hoành bước ra khỏi phòng riêng, nhỏ tiếng gọi cậu

- Ừ. 

Bước vào phòng, Thiên Tỉ đặt tập tư liệu bản thân vừa hoàn tất xuống bàn cho hắn. 

- Đây là tài liệu cho cuộc họp ngày mai sao? - Lật vài trang đầu, đánh giá khách quan nhất, chính là hoàn hảo!

- Ừ. Cậu xem, có chỗ nào cần góp ý không?

- Tạm thời thì chưa đâu! - Chí Hoành đứng lên, quay lưng về phía ô cửa kính rất lớn phía sau. Đã là xế chiều rồi - Thiên Tỉ, tối nay cùng tớ đi chơi, có được không?

- Tối nay sao? - Cậu nhớ đến cô bé nhà bên, em ấy đã dặn, tối nay nhất định phải về sớm. Em ấy có bài vẽ cần nộp! Là một bức tranh phong cảnh cơ bản

- Không được sao? - Trong giọng nói có chút mất mát. Nhưng không trông thấy biểu cảm trên mặt

- Tối nay.... hay là chúng ta đi bây giờ, rồi về sớm một chút, nhé? - Thoả thuận~

- Vậy cũng được a~ - Hắn khá vui vẻ, lập tức đem tất cả cất vào tủ, trước khi cậu kịp phản ứng, đã đem tay cậu nắm lấy

- A... - Nhẹ nhàng lách ra, khẽ mỉm cười - Đi thôi.

- .... - [Cậu ấy vẫn vậy, giữ với mình một khoảng cách]


Khi cả hai xuống đến bãi đỗ xe, vui vẻ mỉm cười, liền trông thấy một người.

Thiên Tỉ có chút sững sờ. Bởi vì, người đó phía sau cùng với Vương Tuấn Khải không khác là bao!

- A?

- Làm sao vậy? - Hắn trông thấy anh, có chút bất đắc dĩ, đem bản thân chắn ngang tầm mắt cậu, che đi hình bóng anh vừa lướt qua

- Không đúng.... - Cậu bị hắn che mất tầm nhìn, anh cũng khuất sau dãy xe dài, đến lúc cậu tìm kiếm, thì đã không còn trông thấy nữa. - À, vừa rồi trông thấy một ai đó....

- Vậy sao? - Một lần nữa, Chí Hoành đưa tay nắm lấy tay cậu, muốn kéo đi. Nhưng vẫn như bao lần trước, Thiên Tỉ giấu tay ra sau lưng, lùi một bước và mỉm cười.

Có lẽ cậu không biết, nụ cười của cậu có đẹp đến thế nào đi nữa, thì vẫn khiến anh và hắn cùng lúc đau lòng.

- Chúng ta đi đâu vậy? Ăn một bữa ăn sao? - Ngồi vào xe, thắt dây an toàn, cậu không nhanh không chậm, khẽ hỏi.

- Cậu muốn làm gì? - Khởi động xe, vừa hay phía trước, có một chiếc BMW đen lướt qua. Hắn đương nhiên biết, đó là xe anh. - Chúng ta đến một nhà hàng Tây nhé, tớ sẽ mời cậu

- Không sao, chi bằng chúng ta đến một quán ăn Trung đi. Tớ thèm hương vị quê hương quá. - [Nếu là anh ấy, nhất định sẽ cùng mình ăn một món lẩu, cay và nóng đến trào nước mắt]

- Được.



Cả hai đi ăn, nhưng rất nhanh, cậu lấy lí do, thanh toán rồi rời đi.

[Khải Thiên] Em có thể hay không?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ