Chap 13

1.2K 97 2
                                    

Sáng hôm sau, cậu và Nguyên Nguyên dậy từ rất sớm

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Sáng hôm sau, cậu và Nguyên Nguyên dậy từ rất sớm. Chỉ là đêm qua cậu ko ngủ được, cứ nhắm mắt là mong trời mau sáng để có thể đến thăm anh. Hôm nay, cậu trổ tài làm mấy món để mang đến. Chỉ là vài món bình thường thôi nhưng hình như nó ko ăn được, Vương Nguyên đã cố *ngăn cản* cậu nhưng cậu vẫn một mực làm.

Cậu chỉ là........ hủ đường thì nhầm hủ muối, bột nêm thì nhầm qua bột ngọt, mắm thì cứ nhắm mắt mà đổ. Nói chung món ăn của Thiên Tỉ chỉ mang tính chất minh họa.

- Hahahaha, Dịch Dương Thiên Tỉ thật hảo soái -cậu vui mừng reo lên khi đã làm xong một kiệt tác

- Thiên Tỉ, xong rồi đó à, ăn....ăn có được ko -Vương Nguyên nhìn cái hộp thức ăn lo sợ

- Ko được mình cho Vũ Vũ ăn, anh ấy nhất định phải khen, mọi khi ăn Tiểu Khải cũng khen mình hòi có điều ăn xong bao giờ cũng gọi bác sĩ Lý đến. Có gì tớ dẫn cậu đi ăn hoành thánh -cậu ngây thơ nói

- Vậy....vậy cũng được -Vương Nguyên cũng sợ tài nấu ăn của cậu lun

- Này hai đứa, đi chưa -Vũ Vũ đi vào trong nhà

- Bây giờ đi lun ha -cả hai đồng thanh

Thế là cả ba người cùng nhau đi đến bệnh viện tổ chức sinh nhật cho Tiểu Khải. Nhưng khi đến thì bác sĩ có gọi cậu để thông báo tình hình bệnh nhân cho người nhà.

Tâm trạng cậu bây giờ thật sự rất lo lắng, Tiểu Khải mà có mệnh hệ gì thì coi như cậu cũng ko thiết cái cuộc sống này nữa

- Cháu là người nhà của Vương Tuấn Khải

- Dạ vâng, bác gọi cháu có việc ạ!!!

- Ừm, ta chỉ là muốn thông báo về tình trạng của bệnh nhân

- Sao ạ, anh ấy tốt hơn đúng hơn bác

- Ko, tình trạng sức khỏe càng ngày càng kém, khối máu đông ở não đang lan dần, rất có thể ảnh hưởng đến việc hồi phục sau này.

- Sao...sao ạ???

- Nhưng đó chỉ là tình trạng hiện nay, ca này ko thể phẫu thuật, sơ suất xảy ra rất cao rất ảnh hưởng đến mạng sống. Nhưng cháu cũng đừng lo, ta quen biết với bác sĩ Lý, ta biết hoàn cảnh của hai cháu. Ta sẽ sử dụng thử liều thuốc gây tan máu đông trên não, nếu có hiệu quả thì có thể sẽ tỉnh dậy sớm hơn, tầm 5 hay 6 năm

- 5 hay 6 năm???

- Đúng!!!

- Dạ vâng, cảm ơn bác, như vậy là tốt rồi -cậu nói rồi lặng lẽ bước ra

~~~tại phòng bệnh~~~

- Thiên Tỉ, bác sĩ nói gì với cậu vậy -Nguyên Nguyên nhảy ra khi thấy cậu vào

- Hả!!! ko, ko có gì đâu -cậu xua tay với Vương Nguyên

- Thôi chúng ta bắt đầu ha -Vũ Vũ lên tiếng

Mọi người bắt tay vào việc chuẩn bị đồ, đặt bánh kem lên bàn, thắp nến, những món quà sinh nhật được để xung quanh và đặc biệt là có món ăn mà cậu chuẩn bị.

- Happy birthday to you, happy birthday to you, happy...happy....birth...day...to.....to -Thiên Tỉ cố gắng hát nhưng sao nó cứ nghẹn ngào, nước mắt cậu sắp trào ra rồi, cậu cố gắng hát nhưng những lời nói của bác sĩ cứ quanh quẩn bên tai cậu làm cậu ko thể nào để tâm được.

"Tiểu Khải, em ko muốn đây là cái sinh nhật cuối cùng của anh, em ko muốn" đến lúc ko thể nào chịu nổi nữa thì cậu bật khóc một cách ngon lành

- Được rồi Thiên Tỉ, nín đi nào -Nguyên Nguyên vỗ vỗ lưng cậu

- Hức...hức...hức...hức

"Tuấn Khải, sinh nhật vui vẻ. Tao ko biết nên tặng mày cái gì trong ngày này nữa, ta chỉ có thể hứa với mày sẽ bảo vệ em ấy tốt, sẽ chờ ngày mày tỉnh lại. Mau sớm tỉnh dậy, đừng để em ấy đau khổ nữa" Vũ Vũ đau xót nhìn con người trên giường bệnh.

Cậu hít một hơi, cố gắng nín khóc. Bác sĩ cũng nói rồi mà, sẽ dùng thuốc gây tan máu được mà, hãy cố suy nghĩ theo cách khách quan, đừng quá bi quan. Anh ấy nhất định sẽ tỉnh dậy, nhất định

- Tiểu Khải, em có mua bộ mô hình cho anh đây này, anh còn nhớ lời hứa với em chứ, em vẫn nhớ đây này, anh thấy đẹp ko -cậu mỉm cười nói với anh

-................ -chắc anh cũng thấy, chắc anh cũng đang mỉm cười với cậu nhưng mà cậu ko thấy thôi

~~~2 năm sau~~~

Hôm nay là ngày tốt nghiệp của khối học cậu và Vương Nguyên, mọi người ai ai cũng vui mừng vì đã hoàn thành xong chương trình học nhưng hình như cũng thoáng có nỗi buồn vì sắp chia xa nhau.

- Tiểu Khải, 2 năm rồi đấy, thật nhanh -cậu ngước mặt lên trời

Cậu đi bộ xung quanh trường như ôn lại kỉ niệm trước khi rời xa nó.

Cái bãi cõ sau trường, nơi đây đầy những lúc vui vẻ của anh và cậu, nơi đây còn có lần cậu phải đi xin lỗi Vũ Vũ vì cái tính hơi hống hách của cậu. Mấy cái ô hoa trong khuông viên trường, chã phải anh và cậu đã từng bị phạt tưới nước cho bồn hoa vì tội đi học trễ chăng??? Còn cái căn tin này, hình như anh với cậu ngồi ăn chưa đầy một tháng. Cái sân bóng rổ, nơi đây là nơi mà anh xảy ra chuyện, cậu chẳng muốn đến đó một chút nào. Lấy tay quệt đi giọt nước mắt, cậu quay lưng đi và bỏ lại những thứ ko tốt đẹp, những thứ đau buồn trong ngôi trường này.

- Tạm biệt tất cả -cậu nói rồi rảo bước ra khỏi trường

~~~vài tháng sau đó~~~

Sau những ngày tháng vất vả miệt mài cho việc thi đại học, cuối cùng cậu và Vương Nguyên cũng đã được vào học một trường có danh tiếng. Đây là trường mà Vũ Vũ cũng đang theo học, khang trang, cơ sở vật chất thì đầu đủ. Nói chung thì cậu vào học trường này thật đúng thực lực.

- Thiên Tỉ, kì thi vừa rồi khá mệt mỏi, chuẩn bị được nghỉ cậu có muốn đi chơi đâu xa ko?-Nguyên Nguyên vui vẻ rủ Thiên Tỉ

- Ko lần này mình muốn về nhà với ba mẹ, đặc biệt hơn là muốn gặp ba Vương mẹ Vương, cậu muốn về nhà cùng mình ko, ba mẹ cũng rất muốn gặp Nguyên papa đo!!!

- Tất nhiên là rất muốn rồi, nhưng tại sao lại là ba Vương mẹ Vương????

- Từ nhỏ mình đã quen gọi ba mẹ Tiểu Khải là như vậy òi cũng như anh ấy gọi ba mẹ mình là ba Dịch mẹ Dịch đó

- À!!! Ra là vậy, vậy hôm sau mình sẽ cùng cậu về nhà nha!!!!

- Được vậy hôm sau chúng ta cùng về!!!

- Cảm ơn cậu Vương Nguyên!!!!

~~~END CHAP 13~~~

Ủng hộ cho Au nha mn ^_^

{Longfic Khải Thiên} Tiểu Thiên, yêu em âm thầm bên cạnh em!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ