#9

5.3K 518 8
                                    


Taehyung sau khi xử lí xong vết thương cho anh liền đứng lên và nhìn tổng thể một lượt. Yoongi nãy giờ vẫn duy trì tư thế nằm sấp hướng mắt lên đáp lại cậu.

- Khụ...khụ...Yoongi, anh nên mặc áo vào. Gió... sẽ lạnh đó.

Lúc nãy cậu cứ lo việc chăm sóc cho anh đến cả anh cũng vì đau quá mà mải nằm im nên cả hai đều không để ý tình trạng anh hiện giờ không một mảnh vải. Một tầng ửng đỏ lên gò má của cả hai thoáng qua có chút bối rối. Anh ngồi thẳng lên ngại ngùng chỉ tay về hướng chiếc tủ bên góc phòng cất tiếng nhờ vả cậu.

- Ừm...Em lấy giúp anh.

Cậu đi đến chiếc tủ gần đó mở ra, bên trong chỉ toàn là những chiếc áo sơ mi cỡ lớn và những chiếc quần tây dài được treo một cách ngay ngắn, chắc chắn không phải của anh, đứng loay hoay một hồi nhưng chẳng tìm ra được một bộ đồ nào vừa vặn với con người nhỏ nhắn đó.

- A, anh quên mất, tủ đó chỉ có đồ của Hoseok thôi, em lấy đại cái gì cũng được.

Cậu thở dài một hơi, vớ lấy một chiếc áo sơ mi rộng màu đen rồi bước về phía giường, từ đầu đến cuối cậu chẳng có cái cảm xúc gì gọi là vui vẻ như thường ngày, kể cả khuôn mặt ngại ngùng lúc nãy cũng biến mất không dấu vết. Cẩn thận mặc chiếc áo vào cho anh, gài từng cúc áo đen mà mặt cậu vẫn giữ nguyên một biểu cảm như thế. Bàn tay thô to lướt qua da thịt anh đến vết thương trước ngực thì dừng lại mà vuốt nhẹ lên đó như sự an ủi. Yoongi chắc cũng biết cậu đang không bình thường nên cũng chẳng dám quấy phá, mà hiện giờ nếu có phản kháng anh cũng chả được gì.

Ừ thì có ai mà chịu được khi người mình yêu đến cả áo mặc cũng là của người đàn ông khác. Cái cảm giác bất lực làm cậu khó thở đến bức người. Hương nam tính thẩm thấu nặng qua cơ thể anh, lất át đi hẳn cái mùi bạc hà thoang thoảng dịu nhẹ vốn có.

Làn da thịt trắng nõn thấp thoáng sau lớp áo mỏng đến ngang đùi, làm anh thập phần quyến rũ nhưng khuôn mặt lại ẩn chứa sự bi thương. Hai mảnh ghép tưởng chừng như không liên quan lại hài hòa kết hợp đến tuyệt hảo ở con người của anh. Bắt buộc cậu phải gỡ bỏ đi cái thái độ ấy mà tha thiết nắm lấy đôi bàn tay nhỏ gầy thật chặt, bản năng thôi thúc cậu nhất định phải đem anh trở về bên mình mãi mãi.

- Yoongi, hôm nay anh nghe em một lần được chứ?

Cậu sướng rơn người khi nhận được cái gật đầu từ anh. Phải chăng sau cuộc hành hạ tàn bạo là được đón nhận sự chăm sóc đầy yêu thương nên bản thân anh có phần dễ dãi hơn hẳn. Hay chính anh muốn cho cậu một cơ hội.

***

Màn đêm dần buông xuống, từng cơn gió mạnh vi vút thổi bị ngăn cách với căn phòng ngủ bởi chiếc cửa kính. Yoongi nằm trên giường đó phía trên là tấm chăn cậu vừa mới đắp cho anh, vầng trán còn vương vấn chút hơi ấm từ nụ hôn phớt cậu để lại.

Anh không nhớ là Taehyung đã về từ khi nào chỉ có điều anh biết rõ chính anh đã đuổi cậu đi.

Vì sao?

Vì Taehyung đã nói sự thật.

Vì anh không thể chấp nhận nó.

Vì anh chợt nhận ra mình đã bị lừa trong suốt từng ấy năm qua.

[ShortFic][TaeGi] Hai MặtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ