Lần đầu tiên tôi phải tự cảm ơn mình vì đã làm bài tập vào tối hôm qua. Cô giáo Toán của chúng tôi – giáo viên chủ nhiệm – đã kiểm tra đột xuất ngay vào tiết đầu, mà thậm chí còn không phải tiết của cô. Được cái là tôi thoát nạn, nhưng còn con nhỏ cùng bàn với tôi thì không. Nó hay mượn tập tôi chép bài vào giờ ra chơi sát tiết Toán, mà hôm này thì.... biết rồi đấy!
Kiều Phương là tên của nhỏ đó. Nó không phải là học sinh đứng top trong lớp (điều hiển nhiên!) nhưng được cái là nó học giỏi tiếng Anh vô cùng. Nó với thằng Thắng là bạn thân của tôi. Thằng Thắng thì nó ngồi trên chúng tôi, cách nhau một bàn, thỉnh thoảng lại quay xuống tán phét suốt cả buổi học.
Con Phương học thì tạm ổn nhưng nó lại được làm tổ trưởng. Phải, tổ trưởng tốt! Nó thường bao che cho các bạn trong tổ nói chuyện. Trong đó tôi cũng được hưởng ké phần nào về khoảng làm việc riêng trong giờ học.
- Ê ! Hải!
- Hả? - Nghe tiếng gọi tên mình, tôi bất giác quay sang Phương hỏi lại.
- Mày làm bài rồi hả ? Giờ cho tao mượn tập lẹ đi! Cô tới rồi kìa!!!
Vẫn thế nhỉ ? Tổ trưởng gương mẫu quá mà đúng không? Tôi mở cặp ra lấy cuốn tập, nhưng chưa kịp đưa cho nó thì nó đã tự động giựt lấy ngay và ngồi chép lia lịa. Vừa lúc ấy, cô giáo bước xuống chỗ của chúng tôi...
*
Ngày học hôm đó kết thúc nhanh chóng, hay ít nhất là tôi nghĩ vậy. Chính xác hơn là do tôi "trong giờ Toán làm Văn, trong giờ Văn học Sử" ấy mà. Chúng tôi sắp tới kì thi cuối năm rồi, tuần sau là sẽ bắt đầu mà sao tôi cứ "cà rỡn" thế này? Thi không được là thế nào cũng bị xé xác, nhất là ngày họp phụ huynh đưa điểm ấy.... "Brừ!" ... nghĩ tới là rùng mình.
Sau nửa tháng học bài điên cuồng, cuối cùng kì thi cũng đã kết thúc. "Lệnh cấm vận" của ba mẹ tôi cũng đã hết hạn. Chiếc laptop lại trở về với tôi. Hai tuần đau khổ....Mà dù sao thì cũng sắp đến hè rồi, thi học kì cũng đã xong, đố ai có thể cản được tôi ôm laptop cả ngày! Yeah!
.............
À phải rồi!Chỉ có kết quả thi mới có khả năng mà thôi. Phải rồi... Haiz!
*
Tôi bật laptop lên. Sáng nay tôi ở nhà một mình nên hoàn toàn có đủ thời gian để "quẩy". Tôi hí hửng bấm vào trang Internet, nhìn xuống vạch wifi đang hiển thị ở vạch "Excellent" mà yên tâm chờ đợi.
"Lỗi kết nối"
- A! Đứt cáp rồi...
Tôi gào thét trong lòng. Tôi tự hỏi sao những ngày mà kì thi diễn ra không đứt cáp đi để tới hôm nay là sửa xong hết rồi! Toàn bộ trang web của Việt Nam đều xảy ra lỗi hết. Error, error, 404, 404 everywhere! Thật xui xẻo!
Tôi bật Facebook lên, kết nối thành công. Tôi thở phào. Ít ra thì nó cũng còn có thể nguyên vẹn vì sever ở bên nước ngoài. Kệ, có còn hơn không.
- Cái gì thế này?!
Tôi thốt lên trong ngạc nhiên. Được rồi, hơi kì lạ nhưng mỗi lần tôi mở Facebook lên tôi thường kiểm tra nhật kí hoạt động để lấy lại những cái mình like làm dấu. Và, wala, điều gì xảy ra đây? Thống kê lại trong 2 tuần vừa qua: Tôi có 70 cái thông báo, 20 cuộc trò chuyện và 10 lời mời kết bạn đã được chấp thuận. Hư cấu! Trong suốt thời gian "cấm vận" tôi không được phép động vào mạng dù chỉ là 1 phút. Lớp 8 chưa cần tra cái gì phức tạp trên mạng đâu - ba má tui nói thế - nên còn lâu tôi mới bịa được lí do đấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bước ra khỏi mạng xã hội (FULL)
Mystery / ThrillerTruyện nói về một thằng rảnh đời suốt ngày online Facebook. Phải, đáng lẽ mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều khi ngồi sau bàn phím gõ máy, nhưng không, từ một hiểm họa Facebook nó đã bị lôi ra ngoài đời thật. Chuyện gì sẽ xảy ra? Nhưng tôi có thể chắc...