Chương 35 : Có Nên Đón Nhận Thứ Gọi Là Tình Bạn?

618 51 2
                                    

Trong toà dinh thự lộng lẫy đến choáng ngộp là Nhà chính , TaeYeon đang ngồi trong phòng khách. Yên vị trên ghế sofa, cô chăm chú vào quyển sách đang đặt trên đùi, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên căn phòng hai cửa đóng kín trên tầng một.

Một cô hầu gái chậm rãi đi tới, cẩn trọng đặt tách trà trên khay xuống bàn, không quên cúi đầu một cái.

- Mời cô chủ ạ.

TaeYeon liếc mắt sang cô hầu gái, gật đầu một cái. Cô hầu gái như biết ý, cũng chậm rãi lùi về sau, cúi người một cái rồi bước đi.

Đến khi cô hầu gái kia rời đi được một lúc, TaeYeon mới bỏ quyển sách xuống, đưa tay cầm tách trà kia lên. Nhắm mắt hờ một cái tựa nhẹ cảm nhận mùi thơm của lá trà, cô mới đưa tách trà lên miệng. Nhưng vừa định uống một ngụm nhỏ, thì một âm thanh như quát nạt vang lên khiến hành động đó khựng lại. TaeYeon bỏ nhanh tách trà xuống bàn, cùng lúc đứng dậy khỏi sofa rồi chạy nhanh lên lầu.

Đứng trước một căn phòng hai cửa trông rất đặc biệt, không màng đến việc gõ cửa, TaeYeon đưa tay mở nhanh một bên cửa ra. Cánh cửa bật mở, và cảnh tượng đầu tiên thu vào tầm mắt cô, là ba của cô, ông Kim vừa đưa tay tát một cái thật mạnh vào mặt Jong Hyun. Chợt ngẩng đầu, cũng là lúc ông nhìn thấy cô. Trong đôi mắt nghiêm nghị hiện rõ vẻ kinh ngạc pha lẫn lo lắng.

Jong Hyun tay ôm bên má vừa chịu cái tát trời giáng, không chút phản kháng hay bác bổ gì lại. Dường như nhìn thấy ánh mắt của Kim, cậu cũng ngoảnh đầu lại. Nhìn thấy TaeYeon, đôi mắt tĩnh lặng hơi dao động.

TaeYeon không chút chần chừ chạy ngay đến chỗ Jong Hyun, sà vào lòng cậu. Cô đưa tay đặt lên bàn tay đang ôm má của TaeYeon, đôi mắt chứa đầy vẻ lo lắng. Đôi môi hồng nhạt cứ mấp máy gì đó, rồi lại thôi. Bất chợt, TaeYeon quay phắt ra sau, đối diện với ba. Một tay đặt trước ngực, TaeYeon nói bằng giọng khó chịu.

- Ba làm gì vậy?! Sao lại đánh Jong Hyun?!

Đôi mắt đang phản chiếu hình ảnh cô con gái của Kim từ kinh ngạc chuyển sang bình thản. Ông không thèm nhìn Jong Hyun lấy một cái, cứ thế đáp lại câu hỏi của TaeYeon.

- TaeTae, ba chẳng làm gì cả.

- Chẳng làm gì? Ba vừa đánh Jong Hyun đấy! Jong Hyun chỉ về nước với con thôi, hà cớ gì lại đánh anh ấy?! Chỉ vì anh ấy làm trái lời ba sao?

Lần này, ông không trả lời câu hỏi của con gái nữa. Kim cứ đứng đó, đôi mắt nhìn TaeYeon không rời.

Jong Hyun im lặng nãy giờ, tay vẫn ôm lấy má với đôi mắt tưởng chừng như vô hồn. Cậu ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt mà cậu gọi là ba, chẳng khác nào một con búp bê.

Dường như cảm thấy được ánh mắt ấy, ông Kim cũng quay qua. Không giống với ánh mắt dịu dàng dành cho TaeYeon, nó lại rất nghiêm nghị. Rồi, Jong Hyun hỏi bằng giọng đều đều chậm rãi.

- Ba, chẳng lẽ, chỉ việc con sinh ra, đã là có tội sao?

TaeYeon cắn mạnh môi đến bật máu. Cô không muốn cãi nhau với người đàn ông máu lạnh này chút nào, càng không muốn thấy người anh trai mà cô nhất mực yêu thương có bộ dạng như vậy. Cô quay ngược ra sau, nắm lấy tay Jong Hyun kéo đi. Hơi bất ngờ, nhưng Jong Hyun không phản kháng lại. Trước khi đi khỏi, hệt như một phản xạ, cậu ngoảnh đầu lại nhìn ông với đôi mắt phức tạp rồi lại thôi.

{{EXOSHIDAE/MINYUL}} HỌC VIỆN DANH GIÁNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ