"Chị dạo này hay đến thăm tôi nhỉ?" Somi nghiêng đầu, mỉm cười hỏi cô.
"Ừ." Cô mở miệng, mắt vẫn không dứt khỏi cốc trà đang pha bốc khói nghi ngút. "Dù gì tôi cũng chẳng có gì làm mà."
Ý cười nhạt trong câu nói nổi lềnh bềnh như miếng vỏ chanh vàng tươi trên mặt cốc. Hơi nóng mang mùi chanh tươi mát hòa cùng vị ngọt dịu của mật ong, làm thoải mái tinh thần.
Somi thích trà chanh mật ong cô pha, em nói thế, mới gần đây thôi. Nhưng thật ra cô đã biết điều đó từ lâu rồi. Em thích trà có một ít vị đắng, em nói như thế mới đúng là trà, dù mang hương vị gì thì đọng lại vẫn sẽ có vị đắng dìu dịu. Cô biết, nên khi pha sẽ luôn cho ít vỏ chanh đã rửa sạch vào. Em thích cho hai muỗng mật ong, không đường, nước ấm, khuấy năm vòng về bên phải, ba lần về bên trái. Cô biết, cô nhớ, cô đã nhìn em pha như thế hơn hai năm. Khi đó em là Jeon Somi của cô. Còn bây giờ, em trở lại là tiểu thư đài cát, khiêu vũ bằng đôi hài thủy tinh, đứng trên vạn người, lời nói, ánh mắt, cử chỉ đều làm người khác phải bận tâm.
"Chị pha trà ngon thật." Em cười, nụ cười tỏa nắng quen thuộc.
Cô khựng lại. Em, sao lại gần đến vậy, chẳng còn xa vời.
"Phải chăng YooJung cũng pha ngon như chị thì hay biết mấy."
Không, cô lầm rồi. Vật quí sẽ trở về với đúng giá trị thực của nó, ai cũng có thể ngắm nhìn, nhưng không phải ai cũng chạm tới được. Tên trộm thì vẫn mãi là trộm, không bao giờ giữ được mãi mãi.
"Ừ."
Từ bỏ, dễ không?
Tôi vốn chỉ là một kẻ thích mơ giữa ban ngày, mãi cũng chẳng thể tỉnh giấc.Khói xám lan, tan dần trong không khí, biến mất giữa bầu trời màu xám xịt. Cô trầm ngâm, điếu thuốc trên tay đã cháy hơn nửa. Ánh mắt xuyên qua cửa kính xuống sân sau bệnh viện, nhìn chằm chằm vào bóng lưng người con gái nhỏ nhắn kia, lòng cô lạnh ngắt. Đi cạnh cô gái ấy là Somi, là Somi rực rỡ, là đóa hồng lửa giữa cánh đồng đầy hoa dại héo tàn.
Em đâu rồi?
"Vậy là, chia tay?"
"Ừm." Somi gật đầu, nhìn sang YooJung.
Cô gái nhỏ nhắn kia im lặng một lúc. Ánh mắt ngập ngụa lắm điều khó nói.
"Em còn yêu cậu ta mà phải không?"
Somi chợt cười lớn, vương đâu đấy chút đắng cay.
"Còn, rất nhiều." Em nói như một điều đương nhiên. "Nhưng là chị ấy kết thúc trước."
YooJung mở to mắt ngạc nhiên. "Cậu ta?"
"Đúng vậy, là chị ấy. Khó tin đúng không?" Em vẫn cười, thản nhiên.
"Em không định làm gì à?"
"Không."
YooJung nhướng mày, dừng bước chân. Em cũng dừng, quay lại đối diện với YooJung, với nụ cười vui vẻ trên môi, nói nhẹ tênh.
