Chap 44: Những kí ức đó

1.8K 138 34
                                    

Em tự hỏi tại sao...

Khi em thức giấc, mọi thứ đều tan biến

Chút hơi ấm ngắn ngủi làm trái tim em đau đớn

Và em không thể ngăn dòng lệ tuôn trào

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau một ngày đầy mệt mỏi và đau đớn, Sakura đã tỉnh dậy trên chiếc giường màu trắng lớn trong căn phòng ngủ của ba mẹ. Cô ngồi dậy đầy mệt mỏi. Đầu đau nhức không nguôi. Đôi mắt lục bảo trong veo nay lại sưng lên vì khóc quá nhiều. Cô lấy tay dụi dụi mắt.

' Ưm... hôm qua mình... bị sao vậy ? ' - Cô ngái ngủ nghĩ. Thực sự cô không nhớ gì về việc tối hôm qua. Có lẽ, những kí ức đó, cô đã chôn sâu nó vào trong lòng mình.

' Êu cu ' - Inner từ đâu lò cái bản mẹt của mình ra gọi Sakura.

' Cái giề mày ? ' - Cô hỏi.

' Mày không nhớ gì à ? ' - Inner hỏi một cách tế nhị và có phần buồn bã, gượng gạo.

' Hôm qua làm sao ? ' - Cô hỏi *ngu face*

' Ờ không. Không có gì đâu. Mày đừng để ý ' - Inner xua xua tay nhìn cô. Miệng cười gượng.

' Có gì mày giấu tao đúng không con heo kia ? ' - Sakura nheo mắt, tay xoa xoa cằm kiểu thám tử suy luận.

' Có gì đâu. mày cứ ảo tưởng ' - Inner nói rồi biến mất làm kết thúc cuộc hội thoại giữa hai bạn ý.

Sakura thực chất chỉ hỏi vậy thôi. Chứ thực chất, Inner lại làm cô nhớ ra rồi. Nhớ lại khung cảnh khi mà Sasuke và Hitomi đang hôn nhau. Khi anh đánh cô một cách không thương tiếc. Khi anh nói... chia tay với cô. Cô nhìn về phía cửa sổ màu kem với khung kính trong suốt đằng kia. Tuyết vẫn rơi. Tuyết đang rơi và đang phủ đầy Konoha dưới một màu trắng xóa trong trắng mà lạnh lẽo vô cùng. Đôi mắt cô, hiện giờ, trông vô hồn và không còn sức sống. Đôi mắt xanh lục bảo đẹp đẽ nay lại trở nên vô cảm như đôi mắt của búp bê.

Cạch

Tiếng cửa mở ra làm cho cô giật mình. Một giọng nói của một người phụ nữ vang lên.

- Sakura , con dậy chưa ? - Bà Mebuki lên tiếng.

- Con dậy rồi - Tuy không muốn nhưng môi cô vẫn nở một nụ cười đầy gượng ép.

Bà khẽ thở dài rồi nói:

- Sakura à, con qua mắt ai chứ sao con qua mắt mẹ được ? Không muốn cười thì đừng có cười. Tâm trạng không vui thì cứ để nó không vui. Đừng cố gượng ép bản thân con à.

Câu nói vừa dứt thì ngay lập tức, nụ cười trên môi cô dập tắt. Khuôn mặt lại trở nên nhạt nhẽo.

- Con không quên được. Con... vẫn còn đau lắm ! - Cô nói. Khuôn mặt buồn bã nhưng ẩn sâu trong đôi mắt lục bảo ấy hằn lên tia hận thù.

- Ừm, con muốn quên hay không, mẹ không thể ép con - Bà gật gù nói - Hôm nay con hãy đi đâu chơi mà thư giãn đi. Gọi điện cho Ino mà rủ nó đi chơi, đi xem hay đi shopping cũng được. Hãy thoải mái đi con. Đừng cố ép bản thân quên đi rồi chính mình là người chịu lại những đau đớn mà mình không đáng nhận - Bà nói rồi quay người đi ra ngoài. Bà đóng cánh cửa màu kem lại một cách nhẹ nhàng rồi rời đi. Bản thân bà, chính bà ngày xưa cũng đã từng bị như vậy. Ngày xưa, người yêu của bà cũng đã chính tay đánh bà rồi nói lời chia tay với bà. Nhưng rồi niềm hạnh phúc thực sự cũng tới với bà. Lúc đó, cả thế giới trước mắt bà dường như đang xụp đổ, ông Kizasi đã xuất hiện và mang lại hạnh phúc cho bà như hôm nay.

[SasuSaku] (longfic) Konoha High SchoolNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ