Chap 53: Làm lành

2.4K 162 60
                                    

- Sa... Sasuke ?! - Sakura mấp máy. Mắt mở to như không tin rằng đây là sự thật. Cả người như đông cứng. Tất cả ý thức và sự tập trung của cô bây giờ chỉ chú ý đến nam nhân trước mắt mình.

Nghe như có tiếng gọi mình, cái bóng dáng cao lớn theo phản xạ quay ra. Tay cầm một bông hồng đỏ tươi đầy vẻ kiêu sang, cao quý. Đôi mắt đen khẽ dao động khi nhìn bóng dáng anh đào nhỏ bé dưới ánh trăng huyền ảo.

- Sakura - Sasuke lên tiếng. Anh bước từng bước chậm rãi về phía cô.

Sakura thấy anh bước đến thì lại lùi dần. Cứ lùi dần, lùi dần về phía sau. Anh càng bước đến thì cô càng lùi (Cam: hai thánh này lầy vl ra ý :v). Nhưng mãi rồi cũng chán, anh liền đẩy nhanh tốc độ, bước nhanh đến và ôm lấy cô vào lòng. Sakura ngạc nhiên, theo phản xạ liền vùng vẫy linh tinh.

- Buông tôi ra !!!!!! - Cô gần như hét lên. Chất giọng khản đặc sau bao ngày không nói. Tay chân không vận động gì nhiều lại còn thêm cả là hôm nay đi chơi cả ngày nên cũng đang dần đuối sức.

- Sakura - Anh cúi đầu, đôi môi bạc gần tai cô thủ thỉ huyễn hoặc. Phả hơi nóng vào đôi tai mẫn cảm.

- Anh buông tôi ra ! - Cô đẩy anh ra. Đôi lông mày thanh tú nhíu lại đầy căm hận nhìn anh làm trái tim anh như bị tạt axit. Ánh mắt của cô trước đây chưa bao giờ trở nên hận thù như vậy. Đôi mắt của cô, hiện tại đang pha loãng giữa hai màu huyết sắc và lục bảo. Ánh mắt đầy căm thù, chán ghét nhìn anh làm người anh nhất thời cứng đờ, đầu óc trỗng rỗng.

' Sao... sao anh ta lại ở đây ?! ' - Sakura nghĩ. Cô thở hắt ra. Tay nắm lại thành nắm đấm. Những kí ức ngày trước lại ùa về.

/ Yêu ? Tôi thậm chí còn không biết ai /

/ Tại sao tôi lại không thể đánh ? đã đánh người tôi yêu kia /

/ Người yêu sao ? Được. Vậy chia tay đi /

Tất cả mọi thứ lại một lần nữa ùa về trong tâm trí cô dù cô đã cố chôn sâu nó trong lòng mình. Kí ức mà cô luôn sợ hãi. Chính vì sự sợ hãi ấy, cô đã khóa nó lại bằng một cái khóa kiên cố và phức tạp để không ai có thể mở nó ra. Vậy mà giờ đây, tất cả những hành động anh đang làm bây giờ như đang được gắn ghép lại thành một chiếc chìa khóa đặc biệt và nó đã mở ra chiếc khóa mà cô đã khóa.

Anh nhìn cô như vậy cũng có chút cáu giận, liền lao đến rồi ôm cô vào lòng lần nữa. Nhưng may cho ảnh là lần này cô lả sức rồi a ~~~ (Cam: Òa ! Tội nghiệp con gái ta !).

- Buông tôi ra - Giọng cô lần này muốn hét cũng không xong. Kiệt sức quá mà !

- Anh xin lỗi. Anh rất xin lỗi em Sakura. Anh đã làm em đau khổ nhiều lần và anh thực sự rất hối hận - Anh tha thiết nói. Giọng nói đầy trân thành, hối hận. Chứng tỏ sau bao lần huấn luyện và bị ăn đập bao nhiêu phát thì cuối cùng cũng có tiến bộ.

[SasuSaku] (longfic) Konoha High SchoolNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ