Tình Yêu và Sự ích kỷ

93 1 3
                                    




Sau khi chấp nhận Dịch Thần hạnh phúc đến với chúng tôi chưa được bao lâu thì Viên Nghi đã quay trở lại. Tối đó sau khi Dịch Thần ra ngoài , Viên Nghi lại trở về, một thời gian không gặp trông cô ta thật sự rất khác.

- Cuối cùng thì cô cũng đã biết được sự thật rồi sao? Hình như cô ta đang hỏi đểu tôi.

- Có chuyện gì với cô vậy? Tôi hoang mang

-Cô cố tình không biết, hay là cô ngây thơ thế?

Cô ta đưa gương mặt có phần xanh xao của mình vào sát mặt tôi, đôi mắt trợn tròng gần như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, thật đáng sợ.

-Viên Nghi cô sao thế? Chẳng phải cô đã đến Thiên Đường rồi sao?

-Đến Thiên Đường? Đến Thiên Đường để cô có thể ở đây ngồi hưởng hết hạnh phúc vốn dĩ của tôi sao? Tôi không có được hạnh phúc, cô cũng đừng hòng có được hạnh phúc. Dù có thành quỷ tôi cũng theo bám cô, khiến cô vĩnh viễn không có được hạnh phúc. Còn nữa có chuyện này tôi muốn kể cho cô nghe, chuyến máy bay đó đáng lẽ cũng chẳng xảy ra chuyện, nhưng vì có cô nên tôi đã cố tình giở trò cho cánh cửa khoang bị khóa lại, tôi muốn cô cùng chết với tôi. Cô nên nhớ rằng chính cô là người đã hại bọn họ, chính cô là người đã làm chiếc máy bay bị rơi, cô mới là hung thủ thật sự. Ha Ha Ha!

-Cô điên rồi, cô thật sự đã điên rồi. Tôi hét ầm lên.

Nói rồi cô ta biến mất, nhưng cái giọng cười đáng sợ của cô ta vẫn vang mãi đâu đây

Tôi đưa hai bàn tay mình lên che miệng cố gắng nén khóc, tôi dùng hai bàn tay bóp thật chặt miệng mình, nước mắt trào ra. Tim tôi thắt lại, là tôi,vì tôi mà bao nhiêu người trên chuyến máy bay ấy phải bị chết oan, còn tôi người đã gây ra vụ rớt máy bay, thì lại an nhàn tự tại sống hạnh phúc thế kia, tôi hận mình, tôi thật sự rất căm hận chính bản thân mình.Tôi với tay lấy cái túi xách đặt trên ghế, mang vội đôi giầy của mình vào và phóng như bay ra khỏi phòng. Xuống dưới đại sảnh của khách sạn, tôi thấy Dịch Thần và Lâm Khải hình như hai người họ có vẻ như mới vừa xảy ra chuyện gì đó, tôi mặc kệ, không quan tâm, tôi bây giờ chỉ muốn biến khỏi đây cách xa hai người họ càng sớm càng tốt. Dịch Thần và Lâm Khải thấy tôi liền chạy lại, cả hai mỗi người một bên nắm lấy tay tôi.

-Theo anh về phòng. Dịch Thần anh ta như đang ra lệnh cho tôi.

-Hãy đi theo tôi. Lâm Khải nói.

Ngay lúc đó tôi quay lại rút tay mình khỏi tay Dịch Thần, nén bi thương nói:

-Chúng ta chia tay đi, chúng ta không thể nào bên nhau được đâu.

Sau khi nghe câu nói đó của tôi, tôi nhìn ra được trong mắt Dịch Thần bây giờ có vẻ khá bất ngờ, xen lẫn một chút đau xót. Nói rồi tôi xoay qua Lâm Khải, rút tay tôi ra khỏi tay anh ta rồi nói:

-Tôi cũng sẽ không theo anh.

Sau đó, tôi bỏ chạy thật nhanh ra ngoài trước cổng khách sạn. Bao vây lấy tôi là cả chục phóng viên, tay săn ảnh các kiểu. Tôi nhanh chân cố chen ra khỏi đám đông, lên một chiếc xe Taxi đang đậu gần đó:

-Làm ơn chạy đi!

Tôi yêu cầu cho Tài xế nhanh nhanh lái chiếc xe rời khỏi đó, một vài phóng viên còn cố gắng chạy theo để chụp thêm vài tấm, cho đến khi không còn đuổi kịp chiếc xe nữa mới thôi. Tới lúc này Tài xế kia mới lên tiếng hỏi tôi đi đâu. Đi đâu? Phải rồi, giờ tôi mới sực nhớ lại tôi ở Bắc Kinh không thân không thích tôi có thể đi đâu được chứ, về Đức? Về nhà cha mẹ?Tôi không có tiền nhiều như thế trong túi, chắc chỉ còn đủ tiền để trả cho chuyến Taxi này thôi! Mà về thì cha mẹ họ liệu có nhận ra tôi? Đến nhà cha mẹ Viên Nghi ở Đài Loan hay nhà riêng Dịch Thần càng không thể, như đã nói tôi không có nhiều tiền như thế, vả lại tôi cũng không có muốn bất cứ mối quan hệ nào với bọn họ nữa, bạn bè ở Bắc Kinh thì tôi không có, mướn Khách Sạn tôi cũng chẳng đủ tiền. Từ ngày đến Bắc Kinh, từ chỗ ăn, chỗ ở đều 1 tay Dịch Thần lo cho tôi.Tôi hoang mang thò tay vào túi áo khoác định lấy điện thoại để lên mạng tìm xem ở Bắc Kinh có Khách Sạn nào rẻ tiền không vào đó ở cho qua đêm nay rồi tính sao. Vừa cho tay vào tôi phát hiện trong áo khoác mình có một mảnh giấy nhỏ, lấy ra xem thử đúng là trời giúp tôi. Mảnh giấy có ghi số điện thoại của Vũ ca, hôm nọ anh ấy đưa cho tôi, tôi đã nhét vào túi áo, giờ đến lúc cần dùng tới nó rồi. Tôi đắng đo suy nghĩ một chút rồi quyết định gọi cho Vũ ca. Tút Tút Tút, đầu dây bên kia một giọng nam ấm áp truyền tới:

Hoán đổi linh hồnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ