Phần 15

234 3 2
                                    

Đào nở cũng đã nở. Mai tàn cũng đã tàn. Tuyết rơi kín mặt đất, xóa đi mọi dấu vết của ngươi xung quanh ta, chỉ trừ một chỗ, tim ta. Sáu mươi năm, ta đây đã đi gần hết một đời người, tóc cũng bạc, mắt cũng mờ, tất cả theo năm tháng trôi đi, chỉ trừ bóng hình ngươi. 

 Sinh sinh tử tử,

Liền ngàn kiếp.

Sinh làm phu thê,

Tử làm quỷ.

Nấm mồ song hành,

Lại thống khổ.

Một nấm hữu danh,

Vô thân xác.

Một nấm người nằm,

Lại vô danh.

**

Ta về rồi. Ta kêu ngươi chờ sao lại bỏ ta đi trước. Chỉ một ngày nữa. Một ngày nữa thôi, ta và ngươi, đôi tân lang chúng ta cùng nhau bái đường rồi. Ngươi giận ta sao ? Nếu ta đến sớm một ngày hướng ngươi cầu hôn, ngươi còn giận ta không ? Ta sẽ tìm được ngươi, bắt ngươi lại, ép ngươi ở bên ta, ngàn kiếp sau chỉ ở bên ta. Hẹn gặp ngươi ở cầu Nại Hà.

Hai nấm mồ một người nằm thật lạnh lẽo. Hai nấm mồ hai người nằm có ấm hơn ? Kiếp này tới đây là dứt ? Hay lại gặp nhau uống Mạnh bà?

[Đại Hiệp! Ngươi đừng cười bỉ ổi như vậy được không]

****

"Kiêm gia thương thương... tố du tồng chi, uyển tại thủy trung ương!"

(Câu thơ trong bài "Kiêm Gia" của Khổng Tử: Cỏ lau xanh tươi xuôi theo dòng nước, thấy rõ ở giữa vùng nước mênh mông ấy mà không thể đến gần)

Có đôi khi ái tình giống như giọt sương, lặng lẽ giữa màn đêm, tan biến khi bình minh ló dạng; lại có khi, hai người yêu nhau xuôi mãi theo dòng nước, cách một hào sâu không thể vượt qua. Cả đời như vậy, tái sinh tái thế như vậy tam sinh tam thế như vậy !

Cho dù đau thương.

Cho dù oán trách.

Thế nhưng vẫn phải tuân theo, bởi vì đây là số mệnh, số mệnh không thể nào chạy thoát, càng không thể lựa chọn.

** 

Nhược thủy tam thiên.

Ai hứa cùng ai mạch thượng hoa khai?

Hồng trần trằn trọc.

Ai hứa cùng ai sánh ngang trời đất?

Ngươi tỉnh táo, ngươi u mê, ta vẫn luôn ở đây, không buồn không vui.

Góp nhặt những gì từng đọc qua. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ