chap7: trổ tài

760 30 0
                                    


Tắm rửa thay đồ xong rồi xuống phòng ăn. Vừa mở cửa, tôi lại thấy bản mặt đáng ghét đó. Không thèm nhìn mặt, tôi đi thẳng xuống nhà bếp.

Khi vừa đặt "1 ngón chân" xuống nền gạch nhà bếp, tất cả mọi người đều quay lại nhìn tôi. À mà con người thì đâu ai đứng bằng "1 ngón chân" được, nên tất nhiên là tôi đặt hẳn "1 bàn chân" xuống rồi đưa mắt nhìn họ kiểu ngơ ngác. Bác quản gia lại từ đâu đó xuất hiện hỏi tôi cần gì. Nhiều lúc, tôi nghĩ bác ấy là thần tiên chứ không phải người. Tôi đi đâu bác ấy cũng biết, rồi lại hỏi cái câu đó. Đây là chuyên nghiệp hay là... đề phòng tôi "đi nhằm chỗ"?

Thôi, không nghĩ nữa, tập trung việc chính nào.

"Cô cần gì sao?"

"Cháu muốn nấu ăn ạ!"

Lúc nãy đi ngang qua bàn ăn của tên nhóc kia mà thấy thèm, nào là sơn hào hải vị mùi thơm quyến rũ bày đầy ra cả bàn, vừa nhìn thấy đã muốn ăn. Nhưng tiếc rằng bây giờ tôi lại đang bị "dị ứng" với khuôn mặt của nó nên đành next nhẹ thôi. Mà tôi cũng không cần, tôi có thể tự nấu ăn mà, đảm bảo ngon hơn mấy món ăn trên bàn đó luôn! Chờ coi!

"Cô muốn ăn gì cứ bảo đầu bếp nấu, không cần phải đích thân xuống đây đâu!"

Bác quản gia cười hiền.

"Được mà! Được mà! Bác không cần phải lo đâu!"

Tôi "trấn an" bác quản gia rồi chạy nhanh xuống dưới bếp, mở tủ lạnh lấy ra một số nguyên liệu rồi xào xào nấu nấu. Mùi thơm từ món ăn theo các giai đoạn cũng bắt đầu lan tỏa ra khắp căn phòng. Cuối cùng tôi đặt một chiếc đĩa đã được trang trí đẹp mắt lên trước mặt mọi người, lấy một đôi đũa cầm 2 tay hướng về phía bác Dương.

"Bác ăn thử đi, xem tay nghề cháu thế nào?"

Bác Dương không ngần ngại liền nhận lấy đôi đũa trong tay tôi bắt đầu gắp đồ ăn và thưởng thức. Mọi người xung quanh, kể cả tôi cũng hồi hộp, tò mò không biết bác Dương sẽ nhận xét như thế nào, đặc biệt là 5 vị đầu bếp có mặt từ nãy đến giờ.

Nhìn kĩ mới thấy, dáng ăn của bác Dương rất quí phái, giống như một vị quí tộc danh giá. Từ sắc thái, cách cầm đũa đến cách thưởng thức thật sự khiến tôi cũng có chút cảm thấy cách ăn của mình thật thấp kém. Sau khi đảm bảo thức ăn đã thấm đủ mùi vị trong miệng, bác Dương mới nhẹ nhàng đặt đũa xuống, lại nhìn tôi cười hiền hậu.

"Món ăn bày trí rất đẹp, hương vị cũng rất vừa miệng. So với 5 vị đầu bếp 5 sao ở đây có lẽ còn hơn rất nhiều. Không biết... ai đã dạy cho cô vậy?"

Bác Dương dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi. Tôi có hơi ngạc nhiên nhưng không biểu lộ ra mặt, vẫn cười tươi trả lời.

"Là mẹ cháu ạ!"

"Vậy sao?"

Bác ấy thu lại ánh mắt nhìn tôi sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn 5 vị đầu bếp kia, giọng nói có chút lạnh lẽo.

"Các vị qua thử xem như thế nào?"

Tuy đây là một lời đề nghị nhưng nghe ra giống như 1 mệnh lệnh không cho phép từ chối hơn.

Nhóc À! Em Yêu Anh ♡ ( Fanfic VinZoi )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ