Chap 1: Công chúa Bắc Quốc

1.4K 92 5
                                    

Từ xưa, mối quan hệ giữa Tứ Quốc luôn hữu hảo dưới sự cai trị của bốn hoàng đế toàn tài. Đông Quốc của hoàng tộc Kudo, Tây Quốc của hoàng tộc Hattori, Nam Quốc của hoàng tộc Hakuba và Bắc Quốc của hoàng tộc Miyano. Dưới thời thịnh trị, người dân Tứ Quốc an hưởng thái bình, sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Tuy nhiên, không phải là không có những kẻ ăn no rửng mỡ đi chọc ngoáy những người xung quanh, hay thỉnh thoảng hăng máu phiêu lưu mạo hiểm, xông pha đi...trộm gà bắt chó. Nhưng đó chỉ là thiểu số mà thôi, và tất nhiên luật pháp luôn có những bản án thích hợp cho từng đối tượng tuỳ theo mức độ nặng nhẹ của các phi vụ mạo hiểm chúng gây ra.


Tuy nhiên, tất cả đã thay đổi hoàn toàn từ sau biến cố mười ba năm trước của Bắc Quốc – hoàng đế Miyano Atsushi băng hà. Ngài chỉ có duy nhất hai vị công chúa là Akemi khi đó mười tuổi và Shiho khi đó mới năm tuổi. Chiếu theo quốc pháp thì trưởng công chúa Akemi sẽ là người kế vị, nhưng đại nguyên soái Melkior đã lên ngôi trị vì với lí do "công chúa trẻ người non dạ, không thể gánh vác trọng trách". Trong lòng ai ai cũng hiểu nói trắng ra là cướp ngôi trắng trợn, nhưng chẳng ai dám ho he câu gì. Thế lực của đại nguyên soái rất lớn, muốn giữ mạng thì tốt nhất nên im lặng và phục tùng.


Từ đó, Bắc Quốc nằm dưới sự cai trị khắc nghiệt của vị tân hoàng đế hai mươi tuổi lãnh khốc vô tình – lấy hiệu là Gin. Gin là một vị quân vương nghiêm minh nhưng vô cùng tàn khốc. Người có công với hắn sẽ được ban thưởng rất hậu, sẽ nhận được sự đãi ngộ rất tốt. Ngược lại, kẻ nào mang tội, hoặc làm trái ý hắn, đừng nói đến cái mạng bản thân, đến cả họ mạc ba đời cũng đừng mong nhìn thấy mặt trời hôm sau. Sự tàn độc của hắn đã khiến cả ba vị hoàng đế đáng kính ra mặt để góp ý về đối nhân xử thế, về đạo làm vua. Nhưng Gin chẳng những bỏ ngoài tai lời nói của ba vị, mà thái độ còn vô cùng ngạo mạn, lời nói lạnh buốt không chút nhượng bộ khiến cho hoàng đế Tây Quốc cảm thấy bị xúc phạm và nổi trận lôi đình. Nếu không phải hôm đó có hoàng đế Đông Quốc Kudo Yusaku can ngăn thì Tứ Quốc không tránh khỏi cảnh chiến tranh loạn lạc, máu chảy thành sông rồi. Cũng từ đó, mối giao hảo Tứ Quốc tan vỡ. Nam Quốc giữ thái độ trung lập, còn Tây Quốc và Đông Quốc, quá rõ ràng, ở thế đối địch với Bắc Quốc.


Lại nói về hoàng tộc tiền triều Bắc Quốc, mọi vương tôn quí tộc, hoàng thân quốc thích đều bị tước vị, tịch thu tài sản. Nhẹ thì bị giáng xuống thứ dân, đi đày ải nơi biên cương viễn xứ. Nặng thì, không một ai biết họ bị xử lí như thế nào, chỉ biết, hàng trăm con người kể luôn nô bộc, trong một đêm biến mất không còn dấu tích.


Tuy vậy, nhưng đối với hai vị công chúa tiền triều, Gin vẫn đảm bảo tước vị và mọi quyền lợi của công chúa một nước, hơn nữa còn đãi ngộ rất tốt. Chỉ có điều, hắn đã tách hai vị công chúa ra. Đối với công chúa Akemi, hắn cho xây riêng một phủ công chúa tráng lệ bên ngoài hoàng cung, đặt tên là Điềm Tâm phủ. Về phần công chúa Shiho, à không, là Sherry – hắn gọi nàng như thế, hắn dỡ hai cung điện công chúa, rồi xây riêng cho nàng một cung điện mới từ khuôn viên hai khu điện cũ. Hắn đặt tên nơi ấy là Hàn Băng Cung.


Lần đầu tiên bước vào Hàn Băng Cung, nàng đã bị choáng ngợp về quy mô của nó. Toàn cung điện giống như một động băng khổng lồ, khắp nơi bao phủ một màu trắng tinh khôi nhưng lạnh lẽo. Bao quanh cung điện là bức tường đá trắng dày và cao vút như muốn chạm tới trời. Dọc theo con đường rải sỏi dẫn tới sảnh chính rợp bóng cây anh đào đang độ bung nở rực rỡ. Những cánh hoa được gió cuốn lên tung mình bay lượn trong không trung khiến cho nàng có cảm giác như đang đi dưới một bầu trời đầy tuyết giữa mùa xuân. Phía trái sảnh chính là dãy những phòng dài với những giá sách chất cao như núi. Rồi những căn phòng chứa đầy những vật dụng và sách kì lạ mà nàng không hiểu nổi. Nàng có hỏi Gin, nhưng hắn chỉ khẽ cười, nói đúng hơn là khẽ nhếch môi, nói:


- Rồi nhóc sẽ biết thôi, tiểu công chúa.


- Ông đừng gọi ta là tiểu công chúa, cũng không được gọi nhóc. Ta lớn rồi. – nàng công chúa nhỏ khó chịu lên tiếng.


Gin không nói gì, chỉ khẽ liếc nhìn nàng rồi tiếp tục đưa vị tiểu công chúa khó tính này đi khắp Hàn Băng cung.


Phía phải sảnh chính là dãy những phòng học...nữ công. Rồi nào là từ phòng thêu, phòng nấu ăn, phòng đàn, ca, vũ, nhạc đến cầm, kì, thi, họa, tất cả những môn nghệ thuật đều không thiếu dù chỉ nửa môn.


"Gì đây, ông ta định đưa cung nữ tất cả các phòng vào cung mình huấn luyện chắc?" – nàng thầm nghĩ.


Sau này nàng mới biết được, những căn phòng đó không phải để huấn luyện cung nữ, chúng dùng để huấn luyện nàng. Dù sao thì, đó là ấn tượng của nàng về mặt tiền Hàn Băng Cung, phía sau nó mới thực sự là tiên cảnh.


Phần đất phía sau Hàn Băng Cung được chia làm hai nửa. Nửa trái là một rừng trúc xanh mát, không gian thanh tịnh. Bước chân vào đây khiến con người ta có cảm giác như vứt bỏ được hết mọi gánh nặng muộn phiền trong tâm, chỉ cần lặng lẽ tận hưởng bầu không khí thanh bình, bước đi trong tiếng xào xạc của gió đùa lá trúc và tiếng hót lảnh lót của những chú họa mi. Nằm sâu trong trúc lâm là một căn nhà cao và thoáng, đây chính là phòng trà của nàng. Trước hiên nhà là một khoảnh sân nhỏ, nơi đặt một bộ gồm một bàn hai ghế bằng ngọc thạch nguyên khối. Trên bàn là một bộ cờ vây với những quân cờ được làm từ hắc ngọc và bạch ngọc, còn bàn cờ đã được khắc sẵn trên mặt bàn ngọc thạch. Bao quanh khoảnh sân là hàng ngàn đoá mạn châu sa hoa sẫm đỏ như máu, thật nổi bật giữa màu xanh hút mắt của rừng trúc và màu trắng tinh khôi của thạch bàn. Sự bày trí đơn giản nhưng vô cùng cao quý nơi đây khiến Sherry rất thích thú.


Khi bước chân sang nửa bên phải, nàng còn bất ngờ hơn nữa. Toàn bộ là một hồ sen lớn, giữa hồ nổi lên một toà điện được nối với trúc lâm duy nhất bằng một cây cầu đá trắng muốt. Đó chính là khuê phòng của nàng. Đứng từ khuê môn, giữa hương sen dìu dịu, nàng có thể nhìn thấy phía xa là Thuỷ Nguyệt Đình – nơi để ngắm trăng, thưởng hoa và thư giãn. Nàng rất ngạc nhiên, trong lòng gợn lên những mối nghi hoặc về những thứ Gin làm cho nàng, nhưng dù sao, khi là một đứa trẻ năm tuổi, nàng cũng chẳng thể nghĩ được gì nhiều. Vài ngày sau, Gin cho tìm những người xuất sắc nhất trong mọi lĩnh vực: từ lịch sử, địa lí, thiên văn, chiêm tinh, y dược, binh lược cho đến cầm, kì, thi, họa,... về dạy cho nàng. Nàng được học hầu hết mọi thứ trên đời, phải, hầu hết, trừ võ thuật. Không phải tự nhiên mà Gin sắp xếp mọi thứ như vậy, mọi chuyện đều có nguyên do của nó, và chính nguyên do đó sẽ bắt đầu những chuỗi ngày đau khổ tột cùng của công chúa khi nàng tròn mười tám tuổi.


Với sự thông minh thiên bẩm, cộng thêm sự chăm chỉ bất đắc dĩ do Gin dám sát kĩ càng việc học của nàng, nên những thứ đó, trong vòng mười năm nàng đã học hết không sót một thứ gì. Thậm chí còn xuất sắc hơn cả thầy dạy. Khi nàng mười lăm, nàng đã có thể tự hào là một tài nữ bậc nhất thiên hạ. Về trí tuệ và tài năng, nếu nói nàng xếp thứ hai thì không tìm được ai đứng nhất. Về dung mạo, ừmmmm, cái này rất khó nói, vì từ nhỏ tới lớn, nàng chỉ sống trong khuôn viên bức tường đá cao muốn chạm trời đó. Ngoài Gin, những người trong cung hầu hạ nàng và những người dạy nàng học, thì chỉ có một người duy nhất được phép diện kiến Sherry công chúa vài lần trong năm – công chúa Akemi, hoàng tỉ của nàng. Về phần những tài nhân được mời về dạy học cho nàng, sau mười năm, khi chẳng còn gì để mà dạy nữa vì trò đã vượt xa thầy, mấy người đó cũng đừng mong bước một bước lại gần cổng cung điện, chứ đừng nói đến việc xuất cung.


Vì những lí do trên, không một ai ngoài phạm vi cung điện biết đến dung mạo nàng, mà chỉ được nghe đồn là nàng rất đẹp. Không đẹp thì sao hoàng đế của họ lại cất giữ nàng kĩ như vậy? Ngài coi nàng như báu vật, như ngọc quý trong tay. Không đẹp thì sao ngài lại giữ nàng tránh xa mọi sự xô bồ, mọi điều trần tục của thế gian này? Vì chưa hề được chiêm ngưỡng dung nhan nàng nên người ta cứ tha hồ mà tưởng tượng, thi nhau mà tô vẽ, cùng nhau mà mơ mộng rồi lại bàn tán với nhau. Cứ như vậy, một đồn mười, mười đồn trăm, tiếng tăm về nhan sắc của nàng lan khắp Tứ Quốc. Chẳng mấy chốc, công chúa Sherry của Bắc Quốc trở thành một tuyệt sắc giai nhân có thiên tuệ tuyệt vời, một mĩ nhân sắc nước hương trời bí ẩn bậc nhất trong thiên hạ mà khắp nơi dưới gầm trời không ai không biết, nhưng cũng chẳng một ai biết đến dung mạo nàng. Đúng là truyện thật như đùa.

Grey.

[Longfic| Cổ đại] Lưu ly bảo ngọcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ