Chương 82: Điên sao???

753 79 0
                                    

Chung Quốc đang im lặng thì bỗng nhiên ngốc đầu lên nhìn chầm chầm Nhật Hàn sau đó đưa tay nắm lấy cổ áo của anh, lôi anh ra ngoài cửa.

Một cú đấm như nảy lửa giáng lên khuôn mặt của Nhật Hàn, do chưa chuẩn bị tâm lý đã bị Chung Quốc hành hung nên Nhật Hàn mất trọng tâm ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra một dòng màu đỏ đến chói mắt.

Kim Thái Nghiên lúc này mới hoàn hồn, vội chạy lại đỡ lấy Nhật Hàn:

-Tuấn Chung Quốc, cậu điên rồi à. Bình tĩnh lại đi, nhất định sẽ còn cách khác mà.

Chung Quốc trừng mắt về phía Nhật Hàn, rồi lạnh lùng đưa mắt nhìn Kim Thái Nghiên nói:

-Bình tĩnh con khỉ. Cậu nói mình điên sao? Đúng vậy mình thấy mình điên thật rồi nên mới tham gia chuyến đi quáy quỷ này, mình điên rồi nên giờ mới có mặt ở đây. Cậu chóng mắt mà nhìn kỹ đi, nếu không phải hắn và tên thầy giáo kia thì liệu Tú Tinh có nằm ở đó không, cậu nói đi.

-Nhật Hàn, Trịnh Hạo Thạc nếu Tú Tinh có bất kỳ bắt trắc nào thì dù bất cứ giá gì, tôi cũng sẽ đem hai người chôn chôn chung. Cùng lắm thì “Đồng quy vu tận” mà thôi .

“Rầm”

Kim Thái Nghiên như chết lặng, dù rất muốn mở miệng nhưng không biết phải nói gì. Cái cảm giác bất lực này làm cô thật khó chịu, thật yếu đuối.

Nhìn cánh cửa trắng xóa, đóng kín.

Tim Thái Nghiên bỗng cảm thấy thắt lại. Mặc dù cô và Trịnh Tú Tinh lúc nào cũng đấu khẩu với nhau. Nhưng không phải có câu không đánh không quen nhau sao? Không biết từ lúc nào tận sâu trong lòng cô, cô đã xem cô ta như một người bạn không thể thiếu.

Bây giờ nhìn thấy cô ta như người gỗ, nằm lặng yêu bất động, cô thật sự cảm thấy đau, rất đau.

Nước mắt lặng lẽ không tiếng động rơi xuống, từng giọt, từng giọt như nỗi đau bất tận lúc này của cô.

Nhật Hàn đưa tay ôm cô vào lòng, để cô tựa vào bờ vai của anh. Nhật Hàn lặng yên ôm Thái Nghiên như để an ủi bởi anh biết, dù bây giờ có nói gì cũng không bằng sự lặng yên, thấu hiểu.

*************************

Nhìn con người nằm lặng yên, bất động. Chung Quốc nhíu mi nói:

-Trịnh Tú Tinh tôi cho cậu hay nếu tôi đếm từ một tới năm mà cậu không tỉnh lại. Tôi sẽ ném cậu từ lầu ba này xuống đất đó. Nếu cậu không trả lời, mình sẽ xem như cậu đồng ý đó nhe.Vậy bây giờ mình bắt đầu đếm đây 1,… 2,… 3…. 4,…. 4,7 :……. 4,8…,: … 4,9…………5………… 

Chung Quốc ngồi xuống giường bệnh, hai tay không ngừng lay vào bờ vai nhỏ nhắn của Tú Tinh, nhưng người kia không hề có bất kỳ phản ứng nào cả, cứ như người bị đánh không phải cô. Thật đúng là da trâu mà. 

Chung Quốc gục đầu vào người Tú Tinh, bắt đầu nức nở khóc:

-Trịnh Tú Tinh cậu là con khốn, tôi đã đếm đến năm rồi tại sao cậu còn không mở mắt ra hả? Cậu là đứa lừa đảo. Tại sao? Tại sao chứ. Cậu không tin chứ gì, tôi sẽ ném cậu thật đó….

Nhưng trả lời cậu chỉ là tiếng gió hòa tiếng lá cây xào xạc. Chung Quốc mỉm cười nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào ra:

-Tú Tinh, lần này cậu thắng thật rồi. Mình thua, mình thật sự không thể ném cậu được. … ô ô ô… Tú Tinh cậu tỉnh lại đi mà, tôi hứa tôi sẽ không bao giờ tranh ăn với cậu nữa, tôi sẽ không trêu cợt cậu, bắt cậu chà tolet, đánh cậu một cách vô cớ nữa được chưa… ô ô .. Tú Tinh…

-Nếu cậu không tỉnh lại, cậu nói mình làm sao có thể yên lòng sống tiếp được chứ…ô ô ô….

<HopeMin.Ver> Thầy Thật Bá Đạo (FULL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ