CHAP 11
…
Sau bữa cơm không thể nào nuốt nổi đó tôi ậm ực
về phòng. Tôi nửa giận vì Jonghyun lại đi nói chuyện
như vậy với gia đình, nửa vì thật sự không muốn Jonghyun đến với ai cả. Càng bên cạnh anh tôi hiểu rõ
‘ích kỷ’ là như thế nào.
“Ren! Mới ăn mà ngồi sẽ tức bụng đó.” – anh cười nắm tay tôi kéo dậy đứng đối diện anh. Anh lấy điện thoại mở nhạc ballad, hai tay choàng eo dìu tôi
bước trái rồi bước qua phải hết sức nhẹ nhàng.
“Sau này đừng nói mấy chuyện đó với mẹ nữa.” –tôi bĩu môi. Tôi cũng không muốn nghe mấy chuyện như vậy đâu, chỉ thêm lo lắng thôi chứ được gì.
“Em không nghĩ về tương lai sao?” – tôi không biết tại sao anh lại có thể hỏi tôi một câu ngu ngốc như vậy? Tôi luôn nghĩ về điều đó đấy chứ! Nhưng cũng không thay đổi được gì trừ việc chúng tôi là anh em và đang quen nhau như những cặp tình nhân khác.
“Có!”
“Anh không muốn lấy ai cả. Tuy chúng ta không thể đăng ký kết hôn nhưng anh vẫn muốn sống cả đời bên em.”
“Nói thì dễ, làm mới khó.” – tôi đáp yếu xìu.
“Anh đang nghĩ đến việc sinh một đứa cháu cho mẹ để không gây áp lực cho chúng ta nữa.” – tôi lập tức đẩy anh ra khỏi, trừng mắt nhìn anh – “Đừng
nghĩ bậy! Anh chỉ muốn thụ tinh nhân tạo để có con thôi.” – anh kéo tôi lại ôm vào lòng.
“Ai mà rảnh đẻ giúp anh.” – thật ra mà nói, ý kiến này không tệ chút nào.
“Việc đó thì không lo. Họ chỉ cần tiền thôi. Em ủng hộ anh chứ? Chúng ta sẽ cùng nuôi đứa nhỏ đó.”
“Em là chú nó chứ phải má nó.”
“Chỉ cần nó là của chúng ta là được.”
Tôi im lặng không nói gì nữa nhưng không thể phủ nhận trách nhiệm con cái của chúng tôi. Anh là con trai trưởng, anh 25 tuổi rồi cái tuổi của anh không ít người đã làm ba. Vậy mà giờ chúng tôi lại vướng vào nhau, tương lai sao mù mịt quá. Từ ngày yêu anh, tôi buồn nhiều hơn, rầu nhiều hơn……Làm sao cũng không ngừng yêu anh nhiều hơn được!
End Minki’s POV
…
Aron’s POV
Hôm đó Minhyun tỏ tình với tôi, tôi thấy mình thật mất mặt làm một thằng đàn ông. Minhyun vốn là người nhút nhát vậy mà dám nói rõ ra cảm giác với tôi….. Trong khi tôi….. Tôi không biết tại sao lại kể chuyện của mình cho cậu ta nghe. Thương hại à? Tôi không cần vì tôi biết Minhyun xứng đáng nghe những bí mật của tôi.
Có quá muộn không? Tôi không dám nói cảm xúc của chính mình trong khi
lại nói về ba mẹ tôi. Khi cậu ấy chạm vào tay tôi, ấm áp quá. Cậu ấy khiến tôi nhớ đến ba mẹ nhiều hơn nữa. Tôi rất muốn nói ‘Tôi cũng yêu cậu Minhyun’ nhưng lại không thốt nên lời. Tôi đúng là thằng hèn, Minhyun lại tiếp tục chọn bên cạnh tôi. Tôi do dự lắm, tôi hỏi cậu ấy có đáng không? Tôi không tin được Minhyun lại nói ra được những câu ấy, tôi không tài nào làm tổn thương cậu ấy được. Minhyun đã mạnh mẽ đối diện với tình cảm mình nếu tôi còn chạy trốn thì tôi ngay cả đi gặp ba mẹ cũng không
dám. Minhyun à, cậu đúng là ngốc mà. Nhưng tôi khâm phục cái ‘ngốc’ của cậu lắm đó. Cậu mạnh mẽ hơn cả tôi nữa. Tôi phải chịu thua con người tên Hwang Minhyun thôi. Hãy cho tôi thêm chút thời gian để tôi trở về với chính mình, đối diện với con tim mình. Từ ngày bắt đầu cơ hội cùng Minhyun tôi thoải mái ra rất nhiều. Tôi không muốn qua lại với mấy cô bạn gái kia nữa. Số điện thoại tôi cũng đã đổi, tuy là giữa chúng tôi không thể nói là chính thức quen nhau nhưng ít ra nó là một bước tiến trong việc vượt qua sợ hãi của chính mình. Xem như chúng tôi đang tìm hiểu nhau vậy, Minhyun cũng không đòi hỏi bất cứ gì từ tôi. Có một hôm tôi bắt gặp Minki và Jonghyun hyung
hôn nhau trong văn phòng vì cửa họ không đóng kín. Minhyun đóng lại giúp trong sự ngỡ ngàng của tôi. Tôi hỏi ‘Cậu biết hả?’, Minhyun kéo tôi lên sân thượng và kể mọi chuyện với tôi. Tôi mất khoảng 15 phút để tiêu hóa hết những gì mình vừa nghe. Cuối
cùng thì tôi chọn phương án giả vờ không hay biết gì để tránh họ ngại ngùng, mà cũng không thể trách họ được anh em xa nhau quá lâu và lúc họ gặp lại như người xa lạ là không tránh khỏi. Bỗng tôi thấy mình còn chút may mắn vì người tôi yêu là Minhyun và cậu ấy cũng yêu tôi và may hơn chúng tôi đến với nhau trong hoàn cảnh bình thường. Còn Minki và Jonghyun hyung họ….. thật
sự không có tương lai, không biết họ nghĩ gì nhưng đến với nhau thì dễ, duy trì nó mới khó. Tối nay Minki mời hai chúng tôi qua nhà cậu ấy dùng cơm, Minhyun bảo hãy đi đi vì dạo này cậu ấy có vẻ buồn dữ lắm. Tôi đóan là chuyện gì đó trong gia đình khiến họ không còn thoải mái nữa mà buộc phải nhìn nhận những trắc trở trong đời.
…
…
…
7 giờ tôi đón Minhyun qua nhà Minki và được cả nhà cậu ấy đón tiếp nồng hậu. “Hai đứa ăn nhiều nhé!” – cô Choi lúc nào cũng cười niềm nở với chúng tôi. “Dạ, cám ơn cô.” – chúng tôi cầm đũa và ăn trong dè chừng. Minhyun thấy không khí hơi ngộp ngạt nên chủ động bắt chuyện.
“Cô Choi càng lúc càng lên tay nghề đó, món này rất ngon.” – Minhyun cố ý gấp thêm vài miếng thịt vào chén mình. Cô Choi rất vui khi thấy ai ăn thức ăn do cô nấu. “Dạ phải ngon hơn trước rất nhiều.” – tôi cũng hùa theo.
“Thật hả? Vậy hai đứa ăn nhiều vào. Còn trong bếp đấy! Đừng ngại.” – hiệu quả tức thời, cô Choi cười còn tươi hơn nữa. “Ở trường Jonghyun nó có nghiêm nghị ít nói không hai đứa?” – cô hỏi vậy khiến chúng tôi cũng lúng túng.
“Dạ Jonghyun hyung chủ yếu ngồi trong văn phòng là nhiều.” – Minhyun lấp liếm cho qua. “Cô không hiểu sao ba nó nói một ngày nó đi với hai ba đứa con gái, sao đến trường không chấm được cô giáo nào đảm đang về ra mắt cô là sao? Thật hết biết.” – cô Choi lắc đầu chán nản. Không hay rồi, cái đề tài nhạy cảm này khiến sắc mặt
Minki lộ rõ vẻ lo lắng.
“Mẹ!” – Jonghyun hyung khẽ gọi cô Choi. “Mẹ nói đúng mà. Con không mau quen bạn gai dắt về thì mẹ giận thật đấy.” – cô Choi cũng nghiêm mặt nhìn hyung ấy. Căng quá rồi! Chúng tôi không dám nhúc nhích gì nữa. “Mẹ con nói đúng đó, lần này ba không bênh con đâu. Lúc trước con thường dẫn bạn gái về nhà. Ở đây con ngại thì cũng đúng nhưng trong đám đó chẳng lẽ con không chấm được một ai sao?” – chú Kim cũng đàn áp hyung ấy. Minki không gắp nổi thức ăn nữa rồi. Tôi thấy bàn tay cậu ấy siết chặt
chén cơm như muốn bóp nát nó ra trong tay vậy. “Cô chú à! Chắc Jonghyun hyung muốn tạo bất ngờ cho cô chú đó mà. Thời buổi này con gái tốt rất khó tìm. Phải cẩn thận tìm hiểu không khéo họ lừa cả tình lẫn tiền đó. Trường con nhiều sinh viên bị lắm.” – Minhyun lần nữa lại cứu một bàn thua trong thấy cho Jonghyun hyung. “Dạ phải. Hôm trước bạn học con vừa kể một vụ tương tự, họ cũng về ra mắt gia đình vậy nè. Đâu ngờ vài lần có lòng tin gia đình rồi bỏ thuốc ngủ để cướp hết tài sản cả nhà. Ghê hơn là phóng hỏa giết người.” – tôi nhíu mày lại kể, quơ tay qua lại để làm câu chuyện thêm kịch tính. “Bạo đến vậy à? V…vậy mấy người đó bị bắt chưa?” – cô Choi cũng xanh mặt khi nghe tôi kể vậy.
“Dạ cảnh sát đang điều tra, bọn này chuyên nghiệp nên không để lại dấu vết gì nhiều. Có khi còn sửa thẩm mỹ để qua mặt cảnh sát nữa đó cô.” – tôi
nhấn mạnh giọng cho có tính chất hình sự. “Chậc chậc, thời buổi này con gái cũng làm cướp nữa.” – cô lắc đầu, quay sang Jonghyun hyung “Jonghyun
à, vậy con quen cô giáo đi. Làm nhà giáo thì đảm bảo nhân phẩm tốt rồi, lại cùng nghề với con nữa. Hai vợ chồng có thể hỗ trợ nhau trong công việc.” Tôi không biết bữa ăn diễn ra thế nào nữa. Chỉ có tôi và Minhyun nói chuyện với cô chú thôi. Tôi chủ yếu nói về những chuyện hài để kéo không khí lên, câu nói lúc nãy của cô Choi làm Jonghyun hyung cứng họng.
Tôi chỉ biết chúc họ may mắn thôi! Đã chọn con đường này thì phải biết nó không dễ đi chút nào!
“Cám ơn cô chú về bữa cơm, có dịp con sẽ ghé nữa ạ.” – tôi và Minhyun cúi chào cô chú.
“Để tớ tiễn cậu.” – Minki đi theochúng tôi ra ngoài. Tôi nghĩ cậu ấy cảm thấy trong nhà quá ngộp. Tôi lấy xe và để Minki ôm Minhyun một chút, họ cần sự san sẻ tinh thần với nhau. Cuối cùng thì tôilên xe và chở Minhyun đi mất, qua kính chiếu hậu tôi thấy Minki vẫn còn đứng trước cửa nhà. Cậu ấy không muốn vào nhà lúc này, cũng đúng thôi! “Minki sẽ không sao chứ?” – tôi quay ngang nhìn Minhyun.
“Tớ hi vọng vậy.” – chúng tôi cũng chỉ có thể cổ vũ về mặt tinh thần thôi.
“Đi ngắm sao không?” “Ở đâu?”
“Sân bay.” – tôi lái xe rẽ hướng sân bay, tự nhiên tôi muốn bên cạnh Minhyun lúc này. Nhìn thấy Minki như vậy, tôi càng phải trân trọng Minhyun hơn nữa. Tình yêu không chỉ có vị ngọt đâu!
End Aron’s POV

BẠN ĐANG ĐỌC
(Chuyển Ver) Brother Stranger - JRen
RandomĐây là fic chuyển ver chưa xin phép tác giả, xin mọi người đừng mang đi đâu ngoài wattpad. Nếu tác giả yêu cầu gỡ fic thì tui sẽ gỡ. Cảm ơn ? Tác giả chính: Riiko ------------------- Category/Genre: Hỗn hợp - Romance, Tragedy, Incest, Lemon, OOC, Hu...