Chương 40: Hối hận

271 14 0
                                    

  "Rời xa cô ấy mới chính là điều đáng hối hận nhất" 


~~~

"Sehun ... cậu ..." – Seohyun mở cửa bước vào, bên trong nhà Sehun tối đen như mực, cô cất tiếng gọi nhưng không nghe thấy trả lời.

Chanyeol bước vào sau, tay trái vừa cầm hộp cứu thương vừa nắm chặt tay Seohyun sợ cô sơ ý té ngã, tay phải anh nhanh chóng tìm ra vị trí công tắc.

'Tách'

Đèn được bật sáng lên, đập vào mắt họ là cảnh tượng Sehun nhếch nhác nằm trên sô pha, quần áo xộc xệch, trên người và trên mặt đầy những vết bầm tím, khoé miệng còn rỉ ra chút máu. Hai mắt cậu nhắm nghiền, có vẻ như từ lúc bọn họ rời đi cậu chưa hề di chuyển, vẫn cứ nằm đấy như khi vừa bị Chanyeol đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Seohyun hoảng hốt chạy đến lay người cậu, luôn miệng gọi "Sehun, Sehun". Chanyeol nhíu mày đứng dựa mép cửa đứng nhìn, vừa rồi nghĩ lại hình như anh đã mất kiểm soát, ra tay hơi nặng.

Sehun được Seohyun đỡ ngồi dậy, hai mắt nhìn v]cô giật giật rồi quay mặt đi. Cậu có tư cách gì nhìn mặt Seohyun nữa chứ? Vì một phút mất đi lí trí cậu đã tự huỷ hoại danh dự của mình, cậu đã làm tổn thương cô. "Cậu đi đi" – Sehun thều thào, dùng sức đẩy Seohyun ra.

"Không được, ít nhất cậu cũng để tớ băng lại cho cậu đã ... tớ" – Seohyun yếu ớt chống cự.

"Tớ không cần, cậu tránh ra" – Sehun tiếp tục đẩy Seohyun.

"Được rồi, em tránh sang một bên" – Chanyeol thẳng thừng kéo Seohyun ngồi sang ghế bên kia rồi ngồi xổm xuống nhìn gương mặt của Sehun đã sớm bị anh đánh đến đáng thương. Anh không nói gì chỉ im lặng thành thạo xử lí vết thương cho Sehun, cậu ta ra sức kháng cự nhưng đã bị anh dễ dàng khống chế đành nằm yên mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Hai mắt cậu đỏ ngầu, ánh lên những tia suy nghĩ phức tạp.

Seohyun hai mắt rưng rưng lên tiếng hỏi: "Cậu không sao chứ?". Sehun không trả lời. Cô lại tiếp tục hỏi: "Có cần đi bệnh viện không?". Cậu ta lại không đáp. Seohyun lo lắng gọi: "Sehun ... "

"Chưa chết được" – Chanyeol lạnh lùng lên tiếng. Seohyun biết rằng anh không thoải mái, cô không hỏi nữa ngồi yên nhìn anh thuần thục kiểm tra vết thương cho Sehun bằng hình thức có phần hơi 'bạo lực'. Tay anh không dùng sức nhiều vẫn có thể giữ cậu ta nằm yên, tay còn lại thoăn thoắt rửa vết thương, bôi thuốc rồi dán băng urgo lên.

Chanyeol rất nhanh đã xử lí xong, anh đứng phắt dậy không nói không rằng nắm tay Seohyun đi ra ngoài. Seohyun nhìn thấy Sehun không sao trong lòng cũng đỡ lo lắng hơn, Chanyeol vì cô đã nén giận như vậy còn cùng cô sang đây xem Sehun cho nên cô cũng không muốn bức anh giận lên, quay đầu nhìn Sehun với ánh mắt đượm buồn rồi bước theo Chanyeol.

"Seohyun ... tớ xin lỗi ... tớ" – Sehun nghẹn lời, không biết phải nói tiếp thế nào.

Seohyun khựng lại, cô mỉm cười nhìn Sehun: "Tớ không sao, tớ biết cậu chỉ là nhất thời giận tớ nên mới như vậy. Cậu vốn không như vậy. Tớ tin cậu. Là do tớ đã khiến cậu hiểu lầm, do tớ tổn thương cậu, tớ không trách cậu cũng không giận cậu, chỉ mong cậu hiểu cho tớ. Tớ thật sự coi cậu là người bạn thân thiết nhất. Cảm ơn tất cả tình cảm mà cậu dành cho tớ, tớ thực sự không xứng đáng, tớ mới là người cần xin lỗi. Sehun tớ xin lỗi" – Nói rồi cô nhanh chóng rời đi, không muốn để Sehun thêm đau lòng.

Sehun nhìn thấy Seohyun vừa nãy bị cậu doạ đến hoảng loạn gào khóc cầu xin, nhìn thấy mắt dựa dẫm,tin tưởng của cô khi thấy Chanyeol, nhìn thấy cô non nớt thuần khiết như vậy lại bị sự tức giận nhất thời của cậu làm tổn thương nhưng cô vẫn không giận cậu, cô vẫn quan tâm cậu, vết thương không thấy đau nhưng trái tim cậu vô cùng đau đớn, vì đâu mà cậu trở nên như vậy? Đúng, vì cậu quá yêu Seohyun, cậu không thể mất Seohyun, không thể để Seohyun rời xa mình. Cậu nhu nhược đuổi theo cái bóng của Seohyun, cậu ích kỉ vì bản thân mình mà muốn chiếm đoạt cô, cậu hèn nhát trốn tránh sự thật cô không hề yêu cậu. Người có lỗi là cậu, người đáng giận là cậu, người không xứng đáng cũng chính là cậu nhưng cô lại nhận tất cả về mình. Tại sao, tại sao cậu làm bao nhiêu điều vì cô nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn chưa hề chọn cậu? Là cậu thua kém anh ta ta ở đâu? Anh ta có tiền tài, có địa vị, có nhan sắc? ... Cậu đến cùng không thua hắn, cậu chính là thua bản thân mình, thua trái tim Seohyun. Cậu sai rồi ...

_________

"Anh về trước đi, em muốn nhìn anh đi" – Seohyun đứng bên ngoài xe xua tay nói.

Chanyeol hạ kính ôtô xuống, cười bảo: "Tôi ... Anh muốn nhìn em đi vào trong nhà"

Seohyun nghe anh chịu thay đổi xưng hô dịu dàng như vậy trong lòng như nở hoa, cô làm nũng: "Em lại muốn nhìn anh đi trước"

"Được" – Chanyeol mở cửa xe bước xuống, ôm ghì lấy Seohyun khiến cô giật mình. Anh thì thầm bên tai cô: "Sau này không để em rời khỏi tầm mắt của anh nữa"

Seohyun định đẩy Chanyeol ra nhưng lại bị lời nói ân cần của anh mê hoặc, cô ôm chặt vai anh rồi kiễng chân đặt lên gò má lành lạnh của anh một nụ hôn đầy hạnh phúc, cô vừa chạm vào chỗ đau của anh lúc nãy do phá cánh cửa inox, còn là vị trí vết thương cũ ... anh khẽ nhăn mặt vì đau nhưng đôi môi ấm áp của cô có lại có một thứ mị lực xoa dịu tất cả, anh không đau nữa, đổi lại là một thứ cảm xúc ngọt ngào tràn đầy.

"Em yêu anh" – Seohyun thỏ thẻ.

"Được rồi, mau vào nhà" – Chanyeol đỡ cô đứng ngay ngắn lại rồi bảo.

"Hôm nay không ôn tập được gì cả, em xin lỗi" – Seohyun cuối mặt ủ rũ.

"Ngày mai tiếp tục" – Chanyeol khẽ đưa tay kéo mặt Seohyun lên, bẹo vào gò má đáng yêu của cô.

"Hìhì, cảm ơn anh" – Seohyun vui vẻ.

"Ngốc" – Chanyeol bật cười.

"À đúng rồi, em có một câu hỏi nhỏ muốn hỏi anh" – Seohyun nhìn anh.

"Muộn rồi, ngày mai hỏi" – Chanyeol lườm cô.

"Đi mà" – Seohyun kéo kéo vạt áo Chanyeol nài nỉ.

"Gì?" – Chanyeol đành bó tay, dáng vẻ cầu xin của cô đúng là khiến anh không chịu được đành phải bằng lòng.

"Sâu chuỗi ... là thứ em tặng anh dịp sinh nhật anh năm trước ấy ... anh" – Seohyun không biết phải hỏi làm sao nữa, cứ ngập ngừng.

Chanyeol giơ cánh tay trái lên: "Em không nhìn thấy sao nó luôn ...", nó luôn ở trên tay anh! Chanyeol vốn định nói như vậy nhưng khi nhìn vào cổ tay trống huơ trống hoắc của mình anh bất chợt khựng giây lát rồi rụt tay lại.

"Hả? Em không thấy gì?" – Seohyun nhìn thấy hành động kì quái của Chanyeol thì gãi đầu không hiểu.

"Không có gì. Em mau vào nhà đi. Anh còn có việc" – Chanyeol hối thúc.

"Trễ như vậy anh còn việc gì? Em chưa hỏi xong mà!" – Seohyun nhìn thái độ anh đang rất khẩn trương, không biết là vì việc gì.

"Được rồi hôm sau hỏi. Em còn không vào là anh bỏ em vào bị bắt cóc em đi luôn đấy" – Chanyeol có đùa nhưng gương mặt anh lại nghiêm túc cực kì.

[Edit][Chanseo] Thầy giáo hắc ámNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ