Mẹ Tần khá hoang mang vì bác sĩ Bạch có vẻ thiên vị nhà mình, bà hỏi Tần Ca: "Cậu ta có ý gì?"
Tần Ca bị hỏi đỏ mặt: "Làm gì có ý gì."
Bố Tần phụ họa: "Bà đừng có như con buôn thế, bác sĩ Bạch người ta có trách nhiệm!"
Mẹ Tần đáp trả ông: "Tại ông ngốc!"
Bố Tần không hé răng, vừa truyền dịch vừa ngủ. Tần Ca nắm nay mẹ nhỏ giọng nói: "Thật ra trước kia bọn con học cùng lớp."
Mẹ Tần không nghĩ đến khả năng này, hỏi: "Khi nào?"
"Cấp ba ạ."
"Sao con không nói sớm?"
"Lúc đầu không nhận ra."
Mẹ Tần nghĩ: "Vì trước kia cậu ấy không đẹp trai như bây giờ? Bằng không sao lại không nhận ra chứ."
Tần Ca không nghĩ mẹ cô sẽ nghĩ đến lý do này, không biết nên trả lời thế nào nhưng mẹ Tần lại rất hưng phấn, nói với Tần Ca: "Mẹ thấy cậu ấy còn đẹp hơn cả Dương Dương đó!"
"Dương Dương? Ai?"
"Chính là "tiểu thịt tươi" mới nổi gần đây đó!" Mẹ Tần ra vẻ đương nhiên, còn khinh bỉ Tần Ca: "Ngay cả cái này con cũng không biết à?"
Tần Ca so sánh trong lòng, cảm thấy mẹ nói rất đúng, Bạch Khải Gia quả thật đẹp hơn Dương Dương một chút.
Mẹ Tần cũng không nói nhiều với cô, đứng lên xách túi đi về: "Mẹ phải về hầm canh."
Tần Ca tưởng bà hầm canh cho mình, ai ngờ đến chiều, mẹ Tần đưa hộp giữ nhiệt cho cô nói: "Con đưa cho bác sĩ Bạch."
Tần Ca khó xử, mua hoa quả để cảm ơn thì bình thường nhưng đưa canh mẹ nấu cho anh thì...có vẻ hơi quá. Cô đành phải tìm cớ: "Cậu ấy tan tầm rồi, chiều mai mới đến."
Mẹ Tần: "Vậy con gọi cho cậu ấy, canh này không nên để đến mai, mẹ còn đi mua rau diếp cá, rất mát, uống vào cậu ấy sẽ không bị nóng trong. Chàng trai đẹp như vậy không thể có khuyết điểm trên mặt được."
Theo lời bố Tần, từ khi còn trẻ mẹ Tần đã yêu thích chàng trai đẹp, cho nên năm đó bố Tần có thể theo đuổi được mẹ Tần cũng là nhờ vào nhan sắc.
Trước kia, Tần Ca không tin mẹ cô nông cạn như vậy, bây giờ thì tin rồi.
"Con không có số cậu ấy..."
"Để mẹ đi hỏi y tá Diệp." mẹ Tần nói xong đi ra ngoài.
Tần Ca vội vàng kéo mẹ lại: "Con đi là được rồi."
Mẹ Tần thúc giục cô: "Nhanh lên."
*
Đương nhiên Tần Ca có số của anh nhưng lại sợ anh chưa tỉnh ngủ, chỉ nhắn tin: Cậu dậy chưa?
Vừa đúng lúc Bạch Khải Gia tỉnh dậy đang ăn cơm cùng bà, bà nội Bạch đưa anh một bát canh, nói: "Uống đi, cháu bị nóng trong rồi."
Anh cúi đầu uống canh, tiện tay trả lời tin nhắn: Dậy rồi.
Thật ra Tần Ca hy vọng anh chưa dậy, bởi vì không biết làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao. Bạch Khải Gia đợi hồi lâu không thấy cô trả lời liền gọi điện thoại đến, hỏi: "Làm sao vậy?"
Bà nội Bạch gắp rau cho anh, anh cũng không ăn, thả đũa xuống hỏi lại một lần: "Tần Ca, sao vậy?"
Tần Ca ấp úng: "Không có gì, mình cúp máy trước đây."
Sau khi cúp máy, cô mở phần mềm vẽ trên điện thoại, vẽ một nương nương rất tục tằng, viết thêm chữ: Nô tì không làm được!
Nháy mắt liền có người bình luận:
Bạch gia yêu chiều: Mẹ, lão Bạch nhà tôi chạy bản thảo phát điên rồi.
Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Khải: Tuy rất vất vả nhưng tôi vẫn muốn thúc giục bản thảo, Đại Đại có biết là nằm trong tuyết lâu sẽ bị nẻ không?
Tần Ca không có tâm trạng đọc bình luận, yên lặng tắt máy trở lại phòng bệnh, lấy bình giữ nhiệt đi. Cô xuống lầu, ngồi trong vườn hoa nhỏ không có người để giết thời gian, thỉnh thoảng lại có tiếng mèo kêu, cô sờ túi tiền, đến quầy bán quà vặt mua ba cái chân giò hun khói. Chân giò hun khói rất thơm, mấy con mèo hoang không cưỡng lại được, vừa cảnh giác vừa đi đến gần Tần Ca. Tần Ca bẻ chân giò hun khói rồi đặt xuống đất, gọi: "Meo meo đến ăn này, meo meo tới đây."
Trong nháy mắt, mấy con mèo ăn hết một cái, sau đó đáng thương nhìn Tần Ca. Tần Ca cười tiếp tục cho chúng ăn, ăn hết cũng không còn tiền mua tiếp, liền lấy canh mẹ đưa, xé thịt ra, chắc là có mùi rau diếp cá nên ánh mắt chúng lập tức sáng lên. Tần Ca nhỏ giọng thì thầm: Mẹ mà biết thì mình xong đời.
Thời gian dần trôi qua, mấy con mèo ăn đến tròn bụng, nằm bên chân Tần Ca ngủ, không còn cảnh giác nữa, Tần Ca quyết định tự mình uống nốt canh, chắc mẹ cô sẽ không phát hiện ra đâu.
"Gọi cho tôi có việc gì vậy?" Ai ngờ vừa uống một hớp đã bị người ta vỗ vai, giọng nói rất quen thuộc.
"Khụ khụ khụ khụ khụ!" Tần Ca ho mạnh, thiếu chút nữa ho văng phổi.
Bạch Khải Gia nhẽ nhàng vỗ lưng cô, phát hiện mấy con mèo bên chân cô đều tỉnh ngủ. Tần Ca ngẩng đầu nhìn anh, không ngờ anh sẽ đến. Anh ngồi bên cạnh cô, dùng ngón tay chọc chọc bụng mấy con mèo nhỏ, hỏi: "Em cho chúng ăn à?"
Tần Ca gật gật đầu.
"Chúng nó thích ăn chân giò hun khói một tệ một cái ở quầy bán quà vặt."
"Cậu cũng từng cho chúng ăn?"
"Ừm."
Mấy con mèo có vẻ cũng nhận ra bác sĩ Bạch, đi đến cọ cọ anh, kêu meo meo meo, Bạch Khải Gia nhìn bình giữ nhiệt, Tần Ca hỏi: "Muốn ăn không?"

BẠN ĐANG ĐỌC
Về bên anh - Tích Hòa
Lãng mạnGiới thiệu 1 Câu nói ưa thích nhất của các y tá trong bệnh viện là: Bác sĩ Bạch nhà chúng tôi vừa giỏi, tốt bụng lại còn đẹp trai hơn cả Dương Dương. Bác sĩ Bạch sẽ luôn nghiêm túc sửa lại: Tôi không phải của nhà các cô. Nhóm y tá cười trêu ch...