Chương 28: Tất Cả Khúc Mắc Đều Muốn Hóa Giải 3

5.1K 111 1
                                    

  Bác sĩ Bạch trả phép đi làm, các y tá trẻ trong khoa chỉnh hình tầng bốn thay nhau tặng đồ ăn vặt vào buổi trực đêm đầu tiên của anh, còn trưởng khoa Lưu vẫn lấy một phần như mọi khi, nói với y tá trưởng: "Tiểu Bạch cũng đã có chủ, mấy con bé này còn chờ mong cái gì nữa không biết?"

Y tá trưởng cười: "Chắc là tại cậu ấy đẹp trai."

Lục Thiên vẫn như cũ hàng ngày đến tìm Bạch Khải Gia đi ăn cơm, nói một câu: "Tớ mệt như chó vậy, trưởng khoa Vu quá dã man!"

Nói xong vội vàng che miệng, sợ hãi nhìn Bạch Khải Gia.

Bác sĩ Bạch hỏi anh: "Tối nay ăn gì? Nếu lại đi huyện Sa, tớ sẽ đánh gãy xương cậu."

Lúc này Lục Thiên mới cười nói: "Căn-tin, hê hê, căn-tin cũng ngon mà."

Hai người đi căn-tin, nhóm y tá không biết bác sĩ Bạch là hoa đã có chủ vội vàng lôi điện thoại ra soi gương, sửa sang tóc tai, tô lại son môi, sau đó ngoái đầu nhìn lại, cười.

Lục Thiên vỗ vỗ y tá Diệp xếp hàng trước mặt, hỏi: "Tiểu Diệp Tử, một mình cô ăn hai lồng bánh bao cơ á?"

Y tá Diệp đỏ mặt: "Bạn trai tôi thích ăn, lát nữa đem đến cho anh ấy."

"Ôi chao!" Lục Thiên tò mò: "Bạn trai ở đâu? Làm gì? Khi nào dẫn đến gặp người lớn?"

Y tá Diệp đập anh: "Cái gì mà ở đâu, duyên phận đến chứ sao! Không cho anh gặp đâu, anh sẽ tự ti đấy!"

Lục Thiên ôm ngực: "Bình thường anh thương em như vậy, em lại..."

Y tá Diệp tận tình khuyên bảo: "Anh Lục, anh đừng có mê chị y tá kia nữa, yêu đương đứng đắn một lần đi, em cũng phát sầu thay anh đấy."

Lục Thiên lại trúng tên, khóc tìm Bạch Khải Gia, Bạch Khải Gia gật gật đầu: "Y tá Diệp nói đúng đấy."

Y tá Diệp đương hotboy khen ngợi nên vui vẻ, nói: "Bác sĩ Bạch, tôi cũng chúc phúc cho anh và Tiểu Ca."

Bạch Khải Gia gật gật đầu: "Cám ơn."

Khi ngồi xuống ăn cơm, Lục Thiên hừ hừ: "Bát tự còn chưa xem nửa chữ, cảm ơn quá sớm đấy người anh em."

Bạch Khải Gia đá anh chàng một phát ở dưới bàn: "Mau ăn đi, còn việc chính nữa đấy."

Buổi tối, hai người cầm bản sao chép tư liệu nằm viện của Tần Ca, mỗi lần xem trong đầu Lục Thiên sẽ hiện lên hình ảnh Tần Ca. Dường như cô luôn luôn là một nữ sinh trung học, tóc dài, mặt nhỏ, cười lên nhìn rất trẻ con, thích gọi anh là Thiên Thiên.

Lục Thiên muốn chơi game, thuận tiện hỏi Bạch Khải Gia: "Vì sao cậu thích cô ấy?"

Bạch Khải Gia nghĩ nghĩ: "Năm ấy có bản tiểu thuyết đột nhiên rất hot, cô ấy mua một quyển, mọi người thay nhau truyền đọc, nhưng không biết ai làm hỏng, lúc lấy về bị mất vài trang, cô ấy không vui nhưng cũng không muốn nói, liền buồn rầu ngồi vẽ trong phòng tranh."

Lục Thiên tắt game, bật một ứng dụng, ngón cái đè lên, hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Tớ mua một quyển." Bạch Khải Gia nói xong, ánh mắt như đêm đen.

Anh nhân lúc nghỉ trưa đặt trên giá vẽ của cô, cô trở về nhìn thấy, hỏi rất nhiều người nhưng không hỏi anh, anh không vui, đá thùng nước của cô một cái, làm bọt nước bắn lên váy trắng của cô. Thật ra anh rất bối rối, nhưng cố ra vẻ bình thản: "Chân dài, xin lỗi."

Cô cười, kéo làn váy lên: "Hôm nay sao mặt cậu cứ đen sì vậy, mình cũng không dám nói chuyện với cậu."

Anh giật mình, thản nhiên cười, dùng cán bút chỉ váy cô, hỏi: "Cái này làm sao bây giờ?"

Cô cũng rất vui vẻ: "Cậu xem, rất đẹp mà."

Cô nói đó là chiếc váy đẹp nhất của mình.

"Sau đó thì sao?" Trong lòng Lục Thiên gấp gáp, Tiểu Bạch này sao như con bò sữa vậy, đẩy người ta đi mới chịu nói à?

"Cô ấy không biết là tớ đưa, sinh nhật tớ lại dùng nó làm quà tặng."

Lục Thiên cảm thán: "Thì ra..."

Anh từng nhìn thấy một quyển sách trong ngăn kéo đầu giường Bạch Khải Gia, ngoại trừ giấy hơi ố vàng thì được giữ gìn cẩn thận lắm, trong trang đầu tiên có chữ con gái: Chúc cậu thuận lợi thi vào Đại học, một bước lên mây. Tần Ca.

Cuộc đời đúng là trêu ngươi, cô ấy lại mắc căn bệnh như cô gái trong sách. Lục Thiên không biết là cảm nhận gì, sợ Bạch Khải Gia đau khổ, hỏi anh: "Sau đó? Hai người ở bên nhau? Thảo nào bây giờ hai người xấu hổ như vậy."

Bạch Khải Gia lắc đầu: "Không tính."

"Buổi tối trước khi đi tớ hôn cô ấy, bọn tớ hẹn nếu cô ấy đến sân bay tiễn tớ thì sẽ ở bên nhau, nhưng cô ấy không đến, cho nên không tính."

"Vì sao không đến?"

Bạch Khải Gia lắc đầu, anh cũng không biết.

Đầu óc Lục Thiên linh hoạt, dựa vào mấy câu hỏi đã hiểu, sau đó cúi đầu thở dài: "Bạch Khải Gia cậu chỉ hôn một cái mà nhớ cô ấy mười năm hả? Năm đó tớ hỏi cậu vì sao muốn về đây, cậu nói dù sao cũng phải trải nghiệm, không bằng trở về sống cùng bà nội, cậu lừa tớ hả?"

Về bên anh - Tích HòaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ