Chap 4: Xin lỗi thì tha lỗi thôi

358 31 7
                                    

   - Will này, anh phải làm sao đây? - Jun ngồi trên sofa, đầu cúi gầm, tay đan vào nhau, ngón chân khẽ chọt nhau.
   
   Chuyện là Jun sau một đêm trăn trở thì đã quyết định nhờ sự tư vấn của người em troai của mình, Will. Will đang mặt cái tạp dề màu hường đứng làm đồ ăn sáng nghe anh kể mà ba lần bảy lượt suýt bị rớt "chảo" (theo cả hai nghĩa).
 
    - Anh đi xin lỗi anh ta đi. Dù gì em thấy trong mọi trường hợp thì có lẽ xin lỗi luôn là một phương án tốt. Ít nhất là trong tình huống này.

    Một sự im lặng giết người lại bao trọn căn nhà. Chỉ còn lại tiếng xèo xèo của đồ ăn trên chảo, tiếng xe cộ ngoài đường, tiếng chim hót và tiếng chuông cửa.

     Khoan. Tiếng chuông cửa? Jun thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, nói vọng vào bếp:
     - Will ra mở cửa đi!
     - Sao anh không mở? - Will nói vọng ra, tiếng xèo xèo vẫn còn.
     - Anh muốn suy nghĩ...

     Will thở dài ngán ngẩm. Haizz, cái ông anh này của cậu quả là dân chuyên Văn. Cái quái gì cũng ngồi suy nghĩ hàng giờ. Nhất là những chuyện bị người ta bảo mình sai. Will tắt bếp, rửa tay rồi đi ra mở cửa. Bên ngoài, ST đang đứng chống nạnh, tai đeo headphone, nhăn nhó mặt mày, chân đứng nhịp như giang hồ.
      - Anh Jun có nhà không anh?
      - Ảnh ở đang trong phòng khách có gì không em?
     
      ST không nói gì, đưa tay qua cạnh cửa và lôi cổ Isaac ra trước sự ngạc nhiên tột độ của Will. Mạnh bạo đạp Isaac vào trong, ST để lại một câu nói:
     - Hừ, đàn ông con trai, làm lỗi rồi không mạnh dạn xin lỗi. Hay quá! Chả đáng mặt làm anh gì cả.
 
     ST đóng cửa cái rầm để cho hai con người kia mặt mày đầy rẫy những dấu chấm hỏi to đùng.

     Will chạy vào bếp làm nốt bữa ăn sáng rồi để ra dĩa. Cậu đã làm hai phần cho Jun và cậu vì cậu nghĩ chỉ có hai anh em họ nhưng bây giờ có lẽ cậu phải ăn ngoài để nhường cho "vị khách không mời" Isaac.

     Isaac đi vào trong, mặt bối rối không biết phải làm thế nào. Anh phải nói gì đây? Anh chỉ hơi lớn tiếng với Jun nhưng đó là phản ứng đúng mà. Anh là người không có lỗi. Anh lặng lẽ bò ra sau ghế sofa.

     Jun vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình nên không biết Isaac đến.

     - Anh Jun ăn đi nè! - Will đưa Jun chén cơm chiên cậu vừa làm.

     Will thấy Isaac đang ngồi phía sau lưng ghế sofa Jun đang ngồi thì khẽ cười, đưa chén cơm cho anh, rồi lấy điện thoại ra nhấn một dong chữ:
     " Anh ăn đi. Cố lên. Em biết anh không có lỗi mà!"

      Isaac nhận lấy, gật đầu cảm ơn Will. Will thay cái tạp dề ra rồi cầm cặp đi học.

      Isaac ăn nhẹ, cố gắng không phát ra tiếng động.

     - Mình xin lỗi liệu ảnh có tha lỗi cho mình không? - Jun chợt nói, mắt nhìn đăm đăm vào chén cơm

     Isaac ngồi phía sau nghe mà ngạc nhiên. Gì? Cậu muốn xin lỗi anh à? Trong lòng anh dâng lên một cản xúc vui khó tả.

    - Chắc anh ấy không tha lỗi đâu! Mình đáng ghét quá mà! - Jun lại nói, giọng khá buồn
    - Ai mà không tha cho em chứ?

     Jun giật mình. Cái giọng này....là anh Isaac. Isaac đứng lên, đi về phía trước Jun, dùng tay xoa đầu cậu, miệng trái tim cong lên hoàn hảo lộ hai núm đồng tiền nói:
     - Anh chỉ cần một câu xin lỗi là đủ rồi! Mà nói này, đừng bao giờ nghĩ mình đáng ghét. Em đáng yêu lắm đấy!
  
     Jun nghe mà đỏ mặt tía tai. Anh vừa mới khen cậu đáng yêu cơ mà! Sao cậu không ngượng cho được.

[Junisaac - WillTi] Ôi Cái Ấn Tượng ĐầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ