Khang Duy đưa thẳng Thiên Ngọc về nhà. Nhật Linh vẫn còn ở trường, chưa tan học. Đứng bên ngoài mái hiên đợi cô bạn thân, chuyện này với nó cũng quen dần rồi. Gõ gõ chân vào bờ tường, nó lại khe khẽ hát, Khang Duy đứng dựa người ngay gần đó, cố lắng nghe rồi lại cười ầm lên:
- Thôi đừng hát nữa đi, tai anh sẽ hỏng mất đấy.
- Anh hát hay hơn em không mà đòi???
- Hai đứa giống nhau.
Chiến tranh đang chuẩn bị nổ ra thì vừa lúc Nhật Linh về, phán một câu xanh rờn khiến cả Khang Duy và Thiên Ngọc đều gãi đầu cười trừ. Đúng là hai người này, ai hát cũng đều tệ-văn-hại hết.
Nhật Linh mở cửa bước vào nhà, Khang Duy cũng xin phép cáo lui. Đợi Khang Duy đi khuất, cô vội vã kéo Thiên Ngọc lại hỏi han tình hình thế sự. Cả ngày hôm qua đi chơi với Hoàng Quân, đến tối Khang Duy gọi điện nói Thiên Ngọc không về nhà được, ai mà không tò mò chứ? Đã thế sáng nay gọi điện cho Hoàng Quân lại thấy cậu ta nói đang ở sân bay, bây giờ đi học về lại thấy Thiên Ngọc và Khang Duy đứng đó mà chém gió. Nhật Linh hình như đang bị lạc hậu, thật sự bị mù thông tin về vụ này.
Thiên Ngọc bỏ chiếc áo khoác ngoài lên móc rồi từ từ ngồi xuống giường, chậm rãi kể từng chuyện một. Nhật Linh liên tục xuýt xoa, khen Hoàng Quân nức nở. Kết thúc câu chuyện, cô mới chợt nhớ ra chủ đề chính, vội vã hỏi ngay:
- Còn cậu và Khang Duy ra sao rồi?
- Ra sao là ra sao? - Thiên Ngọc nhíu mày.
- Ai đã tỏ tình trước?
- Chưa ai cả. - Thiên Ngọc so vai.
- HẢ??? - Nhật Linh há hốc miệng rồi thở hắt ra một cái. - Vậy là vẫn chưa chính thức yêu nhau?
Thiên Ngọc gật đầu nhẹ, Nhật Linh lắc đầu nguầy nguậy, miệng không ngừng rên rỉ mãi câu nói “chán rồi”. Chán cái gì chứ? Thì chuyện là như thế, chuyện chỉ có thế, thì chỉ có thế thôi. Muốn gì nữa đây???
_oOo_
Hôm nay Nhật Linh dậy sớm đi sớm kì lạ, Thiên Ngọc dậy đã chẳng thấy con bạn thân ở nhà, chỉ thấy duy nhất một chiếc bát tô được đậy cẩn thận. Từ hôm Hoàng Quân đi đến nay cũng được một tuần, hôm nào ngủ dậy Nhật Linh cũng đã đi học mất tiêu rồi. Chiều đi làm thêm hay làm gì không biết, chỉ biết là rất ít khi có mặt. Sáng nào cũng thế này, có hôm Nhật Linh để mì sẵn, có hôm thì bánh rán. Còn hôm nay thì... Thiên Ngọc hớn hở tiến lại gần chiếc bát tô lớn trên bàn tò mò, “Gấu nấu cho mình gì nhỉ??”. Chiếc đĩa vừa nhấc khỏi, nó choáng thật sự, giữa cái bát chỉ có duy nhất một quả trứng và một mẩu giấy nhắn nho nhỏ:
“Hôm nay tớ bận đi cả ngày, trưa không về. Tự làm mà ăn nhé.
P/s: Trứng này chưa có chín đâu. Tự luộc.”
Oắt đờ heo? Thiên Ngọc mặt méo xệch nhìn quả trứng, nghe tiếng bụng sôi òng ọc, lại nhìn đồng hồ, còn 10 phút là nữa vào lớp rồi, không đi học bây giờ thì chắc tiêu luôn.
Thiên Ngọc ôm cái bụng đói đi học, tủi thân thật. Hôm nay là sinh nhật nó mà Nhật Linh lại cho nó nhịn đói thế này. Như mọi năm, từ sáng đến đêm nó nhận được bao nhiêu tin nhắn chúc mừng sinh nhật của mọi người, vậy mà năm nay lại chẳng ai thèm chúc cả. Chả nhẽ vào đại học học nhiều đến mức mọi người quên cả sinh nhật nó rồi chăng??
BẠN ĐANG ĐỌC
Là cây kẹo ngọt ngào của anh nhé ♥(Cẩm Thương)
RomantizmNếu có một ngày hai đứa mình thích chung một người, tớ nhất định sẽ nhường người ta cho Gấu đấy!" Lời hứa trẻ con ấy, chẳng biết Gấu đã quên hay còn nhớ. Nhưng dù thế nào, đó vẫn là lời hứa của cô, là lời hứa danh dự ép cô phải thực hiện. Tình cảm...