Chap 23: Làm vợ anh, được không?

2.4K 37 9
                                    

Ba năm sau

Lễ tốt nghiệp Đại học G-Law.

Bây giờ các bạn không còn là những sinh viên của G-Law này nữa. Các bạn sẽ là những luật sư, những người đại diện và nắm giữ Luật pháp, là những người bảo vệ công lý và lợi ích cho xã hội. Chúc mừng các bạn.

Chúc các bạn thành công trên con đường mình sẽ đi. Dù có nhiều những chông gai thử thách nhưng hi vọng các bạn sẽ gặt hái được những thành công vang dội và không quên rằng các bạn đã từng có 4 năm học tập tại ngôi trường G-Law thân yêu này.

.......

Hình như đoạn này cứ chép đi chép lại từ năm này qua năm khác hay sao í? Thầy giáo trẻ đọc vanh vách như học thuộc khiến cả Thiên Ngọc và Nhật Linh đều phát ngán, chỉ muốn kết thúc cho nhanh rồi còn về. Đôi mắt chán nản nhìn lên khán đài.

- Và một lần nữa. Chúc các bạn thành công...

Cả Thiên Ngọc và Nhật Linh đều đứng bật dậy đi thẳng, cuối cùng thì bốn năm đại học cũng đã trôi qua, cả hai đều đã tốt nghiệp. Ngày hôm nay sẽ là ngày cuối cùng là sinh viên của G-Law, sẽ không còn ở cái thời học sinh, sinh viên ăn bám ba mẹ nữa rồi. Sẽ tự lập trên con đường mình chọn, sẽ chông gai nhưng sẽ có hoa hồng.

Hải Đăng bước từng bước từ ngoài cổng trường vào, dáng người dong dỏng lịch thiệp tỏa ra khí chất kì lạ. Khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ, trên tay anh ôm theo một bó hoa lớn khiến mọi người ai nhìn cũng ngưỡng mộ, khiến bất kì cô gái nào cũng phải ghen tị với cô gái được nhận bó hoa ấy. Một bó hoa toàn bằng kẹo mút, kẹo mút sôcôla. Nhật Linh đứng yên lặng, khẽ nghiêng đầu mỉm cười, hoa kia chẳng phải dành cho cô sao? Hải Đăng ôm bó hoa kẹo mút đến trước mặt Nhật Linh, khẽ đặt nó vào lòng cô rồi mỉm cười:

- Chúc mừng em đã tốt nghiệp. Chúc em sẽ thật thành công trên con đường tương lai của mình. Chúc trên con đường em đi sẽ ngập tràn hoa hồng, và trên con đường đó có cả anh!

- Để em giẫm lên anh hả?

Nhật Linh lên tiếng trêu chọc khiến mọi sự lãng mạn của Hải Đăng rớt từ cành cây cao vút xuống mặt đất, đau điếng. Mặt anh méo xẹo khiến cô phì cười, giơ tay búng nhẹ vào trán anh:

- Anh sẽ đi bên cạnh em, đúng không?

Hải Đăng gật đầu ôm Nhật Linh vào lòng, niềm vui dâng trào khiến người ngoài ghen tị. Đặc biệt là Thiên Ngọc, nó tỏ vẻ tủi thân lên tiếng:

- Hai người cứ diễn cái cảnh lãng mạn này ở đây mà bỏ rơi tôi, thật cô đơn quá, tủi thân quá...

- Em đâu có cô đơn đâu chứ? - Hải Đăng cười nham hiểm.

- Chỉ có một mình, không là cô đơn thì là gì đây? - Thiên Ngọc giận dỗi lên tiếng

- Thế cái thằng quái quỷ đang đứng ở kia là cái gì của em chứ?

Thiên Ngọc nhìn theo hướng chỉ của Hải Đăng, là Khang Duy. Anh đã đến, đã đứng đó từ khá lâu nhưng thấy nó vẫn cứ nhìn Nhật Linh và Hải Đăng mà tỏ vẻ tủi thân nên đành đứng lại. Anh nhìn nó tha thiết, môi nở một nụ cười rạng rỡ, bước từng bước lại gần. Vẫn là một bó hồng nhung đỏ nho nhỏ, một chú heo bông xinh xắn, và thêm một hộp quà màu trắng tinh, nhỏ xíu. Nó vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên, đã nhớ anh rất nhiều, đã buồn và tủi thân rất nhiều khi anh nói ngày đó anh không về được. Đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng khi nhìn thấy Hải Đăng ở bên Nhật Linh, lòng vẫn buồn không kìm được một giọt nước mắt tủi thân lăn xuống gò má. Nhưng bây giờ, trước mặt nó chẳng phải là Khang Duy sao? Vẫn là anh của ba năm trước, vẫn khiến nó thấy giận, rồi lại bất ngờ vì tất cả những điều anh làm.

Là cây kẹo ngọt ngào của anh nhé ♥(Cẩm Thương)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ