Đại Hàn bước sang đông giá lạnh rồi thế nhưng không gian vẫn là tràn ngập cái ấm áp đặc trưng khó lý giải của mùa lễ hội. Bình minh lên, đường phố không còn tiếng chim rả rích kêu trong vòm lá thì yên tĩnh hơn hẳn so với thường ngày.SeokJin đang dẫn dắt dự án về ghép tim của nghiên cứu sinh, đi sớm về khuya là chuyện thường tình.
5 giờ 30 phút sáng.
SeokJin xong xuôi mọi thứ, mở cửa phòng YoonGi, thấy cậu em còn đang say ngủ, tiến tới thì thầm thật khẽ.
- Anh đi nhé.
Sau đó mới nhẹ chân rời khỏi căn nhà. Con mèo hàng xóm hôm qua hình như bỏ đi chơi, SeokJin mở cửa liền thấy nó đang cuộn người trước cửa, thương quá nên cởi luôn khăn len của mình quấn cho nó. Con mèo đang lạnh lại có khăn còn ấm hơi người cuốn vào thì thích đến híp hai mi mắt, lim dim định ngủ tiếp. SeokJin cười hiền, kéo cổ áo đi xuống nhà.
NamJoon đã chờ sẵn dưới lầu, vẫn là cái xe Benz vuông vắn nổi bật đó. Anh trước nay không thích khác người, nhưng cái xe này... anh thích.
- Chào.
- Chào.
NamJoon đóng cửa xe, kéo dây an toàn rồi mới lăn bánh, nhân tiện quan sát người ngồi bên cạnh một chút. SeokJin dựa đầu vào ô của kính, phóng tầm mắt ra xa đâu đó nơi bầu trời xanh thẳm, hình như còn có vài đám mây tròn tròn lại trắng xốp như kẹo bông đủ thứ hình thù.
- Jun nhớ anh.
SeokJin nghe đến Jun thì ngẩng đầu, nhìn Nam Joon, ý cười rạng ngời trên hai gò má.
- Vậy sao? Lát nữa xong việc qua thăm nó một lát nhé?
- Được.
Nghĩ cũng thấy kỳ, rõ ràng là có một người muốn một người đến địa bàn nhà mình, vậy mà còn xấu xa lôi một đứa trẻ ra làm lá chắn...
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, SeokJin cũng là nhớ Jun muốn chết!
Từ sau hôm ở sở cảnh sát, Nam Joon và SeokJin đều có ý muốn nhận Jun làm con nuôi, vì mẹ nó phải thi hành án tù, bố cũng đã mất từ lâu, hoàn cảnh cũng thật tội nghiệp, tính cách còn khó dung hòa với xã hội. Nhưng tranh qua, giành lại, không ai nhượng bộ, vậy là Nam Joon giao cho luật sư riêng của mình để cả hai người nhận nó làm con nuôi.
Sau này cũng tiện chăm sóc, giúp đỡ nó hơn.
Vậy là Jun được mang đến nhà Nam Joon, SeokJin ban đầu không hoàn toàn tin tưởng. Anh biết chuyên môn của cậu ta phù hợp với bệnh trạng của Jun, nhưng cậu ta ít nói, trầm tĩnh như vậy, trẻ con sao có thể thích được đây!?
Nhưng Nam Joon cũng nói rồi, nhà anh có người làm, tiện trông coi thằng bé hơn. Huống hồ... nhà anh còn có một đàn quỷ con, có thể giúp thằng bé hòa đồng, cởi mở hơn. SeokJin nghe vậy mới yên tâm đưa thằng bé cho Rich, nghĩ xa nó liền có hơi nhớ nhung lại nghĩ mình bận rộn ngày đêm. Quả thật khó chăm sóc nó. Thoáng cái đã tới nơi, bánh xe dừng trước của trường đại học nơi SeokJin giảng dậy, ai nấy nhìn thấy anh xuống từ chiếc xe Benz đắt tiền như vậy liền đồng loạt không nhịn được tò mò mà liếc nhìn thêm vài cái.
BẠN ĐANG ĐỌC
[NamJin][FULL][Shortfic] IF... / Nếu Như
FanfictionCuộc sống đối với bản thân mỗi người mà nói, đều là tập hợp của muôn vàn khoảnh khắc, là quá khứ, là hiện tại và cũng là tương lai. Âu dù là gì đi chăng nữa thì cũng thật khó nói trước được. Nhưng cuộc sống...