Chương 46: Tên ngốc muốn làm hoàng đế

1.8K 47 0
                                    

Thấy thế, Dạ Viễn Thiên thở dài nói: "Tiểu nữ Dạ Hi mặc dù đã được gả vào hoàng thất, nhưng phẩm hạnh ác liệt, giam giữ sinh phụ (phụ thân sinh ra mình), cấu kết Huyết Sát, giết hại ruột thịt. Dạ gia đời đời trung lương lại có một người đại nghịch bất đạo như vậy, bản tướng quân cảm thấy rất hổ thẹn. Thế nên, hôm nay bản tướng quân mời lão tổ tông Dạ gia rời núi thanh lí môn hộ, còn thỉnh các vị làm chứng."

Dạ Viễn Thiên nói vô cùng tình chân ý thiết, trong mắt còn mang theo vài phần hối hận, thoạt nhìn giống như thật sự có loại chuyện này xảy ra vậy!

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai mà không biết lão tổ tông của Dạ gia, ông ấy là nguyên lão tam triều, trấn quốc đại tướng quân của Thiên Thần. Hai mươi năm trước đột nhiên từ quan biến mất không thấy, nhưng hoàng thượng vẫn giữ quan hàm của ông ta lại.

Dạ Hi cười lạnh, Dạ Viễn Thiên này thật đúng là âm hồn bất tan, nghĩ đủ mọi cách để giết chết nàng. Cũng đúng, bây giờ nàng là Hiên vương phi, mà Dạ Viễn Thiên chỉ là một tướng quân bình thường, nếu muốn định tội cho nàng là điều không thể nào. Nhưng lão tổ tông Dạ gia, đức cao vọng trọng, nếu ông ấy ra mặt, cho dù là hoàng thượng cũng không thể phản đối.

Chẳng qua, cho là mang lão tổ tông ra thì Dạ Hi nàng sẽ sợ sao, quả thật là nói dóc. Nhưng mà, khi lão tổ tông Dạ gia xuất trướng, cả Dạ Hi lẫn Quân Mặc Hiên đều ngây ngẩn cả người.

Lão tổ tông Dạ gia không phải ai xa lạ, mà là lão giả tóc trắng tối hôm đó rình coi Dạ Hi và Long Môn chủ làm chuyện xấu.

"Nha đầu chết tiệt kia, không nghĩ tới ngươi mang bộ dáng con người, nhưng lại ác độc như vậy." Lão giả tóc trắng vừa tới liền mắng chửi Dạ Hi. Ông cũng mặc kệ nha đầu kia phạm vào chuyện gì, khó khắn lắm mới bắt được cơ hội, ông nhất định phải mắng nha đầu Dạ Hi này, rửa sạch nỗi nhục trước kia.

"Xú lão đầu, con mắt nào của ông thấy bản cô nương ác độc hả? Thế nào, lầ trước rình trộm ánh mắt lóe sáng, lâu rồi không gặp, không phải bị mờ mắt rồi chứ?" Dạ Hi không khách khí nói. Còn tưởng rằng lão tổ tông là nhân vật tài giỏi nào nữa chứ, kết quả thì ra là lão đầu có sở thích rình coi khuê phòng của người ta.

"Ngươi... Ngươi nói hưu nói vượn gì đó, xú nha đầu, ngươi coi ngươi một người kiêu ngạo phách lối, tiểu tử Dạ Viễn Thiên có đổ oan cho ngươi sao?" Lão giả tóc trắng Dạ Đại Sơn thở phì phì nói, mỗi lần mở miệng râu bạc không ngừng lay động, cho thấy chủ nhân nó đã tức giận tới cỡ nào.

Tức chết ông, trên đời có người không tôn trọng lão nhân như vậy sao? Chỉnh tiểu tử Dạ Viễn Thiên thì thôi, ngay cả lão già bảy tám chục tuổi như ông cũng muốn lôi ra để giải trí, nó cũng không sợ làm lão già ông một hơi không thở được nữa sao, khốn khiếp!

Dựa vào uy vọng của Dạ Viễn Thiên, toàn bộ mũi nhọn đều chỉ hướng về phía Dạ Hi, trong đám người vang lên từng trận tiếng chỉ trích. Thậm chí còn lôi những chuyện xấu trước kia của Dạ Hi ra nói.

Cái gì truy thái tử, háo sắc, bắt nạt Dạ Ngữ, đánh tiểu thư Liễu gia ở ngoài đường đều bị mọi người lấy ra làm bát quái.

Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi - Nạp Lan Dạ AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ