Chương 57: Đoạn thứ tám: Năm năm sau trở về

2.2K 45 0
                                    

Cứ như vậy, xuân đi thu đến, trong nháy mắt, thời gian năm năm đã trôi qua.

Bên trong một nơi hoang gia dã ngoại nào đó ở lãnh thổ Tuyết quốc, Dạ Hi chậm rãi đi dạo, mà sát người một đầu Bạch Hổ, nói nó là Bạch Hổ kỳ thực lại có chút không giống, toàn thân nó là bộ lông trắng như tuyết mà lại dài, thoại nhìn càng giống một con bạch miêu to lớn gấp bội. Nếu không phải trên đầu nó có một kí hiệu chữ vương, Dạ Hi thực sự nghĩ rằng nó là một con mèo.

Mà trên lưng bạch hổ, một tiểu nam hài nằm sấp, chỉ thấy hai mắt cậu bé nhắm nghiền, vẻ mặt thơm ngọt đang ngủ, thỉnh thoảng hai bong bóng nhỏ theo lỗ mũi cậu thoát ra, bộ dáng này vô cùng đáng yêu.

Mỗi lần thấy một màn như vậy, trong mắt Dạ Hi đều tràn đầy ôn nhu. Lúc trước sau khi tới Điệp cốc không lâu, Dạ Hi phát hiện bản thân đã mang thai. Mới đầu nàng thấy thời gian năm năm rất khó trôi qua, nhưng sau khi có tiểu bất điểm này, cuộc sống mỗi ngày của Dạ Hi đều xoay xung quanh cậu.

Cơ hồ là mỗi ngày đều bị vây trong cơn giận, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tiểu tử Quân Tư Mặc này nghịch ngợm gây sự tới vô pháp vô thiên. Nhớ thời điểm hắn một tuổi, mang cuốn sách y học mà Thương Diên đã dày công nghiên cứu nhiều năm ra xé bỏ.

Khi hai tuổi, một lần Thương Diên ngủ, hắn thả một con chuột ghê tởm lên giường Thương Diên.

Khi ba tuổi, bản thân vụng trộm chuồn đi chơi, lúc trở về, liền dẫn theo một con Bạch Hổ còn to hơn hắn chục lần về. Thiếu chút nữa hù chết Dạ Hi.

Khi ba tuổi rưỡi, không biết vì sao Thương Diên đắc tội Quân Tư Mặc, tiểu tử thế mà lại để Bạch Hổ đuổi theo Thương Diên ba ngày ba đêm.

Nhưng mà, mỗi một lần Thương Diên nổi giận, Quân Tư Mặc luôn giả bộ một bộ dáng đáng thương tội nghiệp, hơn nữa ngay cả bản thân hắn cũng đã đáng yêu. Kết quả, Thương Diên bình ổn lửa giận, ôm Quân Tư Mặc an ủi một trận. Hình ảnh như vậy đã diễn ra suốt bốn năm.

Thẳng đến khi bốn tuổi, một trận lửa của Quân Tư Mặc thiêu rụi phòng thí nghiệm y dược của Thương Diên. Đến lúc này, Thương Diên hoàn toàn tức giận, nổi giận gầm lên một tiếng, đuổi hai mẫu tử Dạ Hi và Quân Tư Mặc khỏi Điệp cốc.

Có thể sớm rời đi, tất nhiên Dạ Hi nguyện ý. Vì thế không nói hai lời, mang theo Quân Tư Mặc rời đi.

Trên đường nhỏ, hai mẫu tử tiêu sái nhàn nhã. Đột nhiên, phía trước truyền tới từng trận tiếng đánh nhau.

Quân Tư Mặc không kiên nhẫn mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ nhìn một đám người phát ra âm thanh ở phía trước.

"Mẫu thân, bôn họ quấy rấy Tiểu Tư Mặc ngủ, người nhanh đi đuổi bọn họ đi." Quân Tư Mặc phẫn nộ nói. Nói xong, khẽ tựa đầu vào trên lưng Bạch Hổ ngủ tiếp.

Thấy vậy, khóe miệng ạ Hi hung hăng rung rẩy, tiểu tử này xem nàng là cái gì, vợt đuổi ruồi sao? Lập tức, Dạ Hi nhấc Quân Tư Mặc lên, lớn tiếng nói: "Đi dọn sạch chướng ngại cho lão nương."

Bị nhấc lên như vậy. Quân Tư Mặc hoàn toàn tỉnh táo lại, vẻ mặt ùy khuất nhìn mẫu thân nhà mình, trong lòng kêu rên: Hắn mới bốn tuổi được không, bốn tuổi nha, sao lại bị mẫu thân áp bức như thế.

Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi - Nạp Lan Dạ AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ