Yến vương có ý định xây dựng trường thành của Đại Yến, trải dài từ Y Lư Sơn, Ngọc Hầu Quan nối liền với Đông Liêu để ngăn cản những đợt quấy rối của Đông Hồ. Vừa lúc Mộ Dung Lệ ở quân doanh, chờ việc thay đổi quân sĩ hoàn tất, liền phái hắn tới Ngọc Hầu Quan thăm dò thế núi để xác định phương vị của trường.
Cái bụng Hương Hương ngày một lớn dần, nhưng cơ thể càng suy nhược đi. Hai vị ma ma thấy không ổn, cũng ngày ngày lo lắng sợ hãi —— tính tình của Mộ Dung Lệ kia, nếu hắn thật sự nổi giận, ai mà khuyên giải được?
Hai người không thể làm gì khác ngoài việc làm lại chỗ đồ ăn. May mắn tiết trời giá rét, trong thiên điện có lò sưởi. Hai người len lén hâm lại đồ ăn bằng lò sưởi, cuối cùng cũng tạm coi như có cơm canh nóng hổi.
Nhưng sau đó bị Ngân Chi phát hiện ra, nàng ta nổi trận lôi đình, ngay cả than sưởi ấm cũng không phát nữa.
Giữa mùa đông, thiên điện lạnh như biến thành hầm băng, hai vị ma ma sợ gánh trách nhiệm, liền bảo Hương Hương cầu kiến Thư phi. Bây giờ cũng chỉ có nàng nói, Ngân Chi mới không thể làm gì được.
Ngân Chi biết chuyện, đơn giản chỉ cần phái nha đầu canh gác tại thiên điện, không cho nàng ra ngoài.
Hai vị ma ma vừa tức vừa sợ, lại không dám trêu chọc nàng. Dù sao Thư phi đối xử với nàng cũng không giống bình thường, chỉ phải nhẫn nại khuyên Ngân Chi: "Cô nương, thân thể Hương phu nhân đã nặng nề rồi, lại là thai đầu. Nếu tiếp tục như vậy thực sự là không được. Nếu quả thật có gì sơ xuất, Tốn Vương gia trách tội, chúng ta không gánh nổi hình phạt đâu."
Ngân Chi hừ lạnh: "Nàng ta không sinh nổi con, cũng tại bản thân nàng ta không cố gắng! Các ngươi có tội tình gì chứ ?!"
Ma ma nuốt giận vào bụng tiếp tục khuyên: "Ngân Chi cô nương, tính khi Tốn Vương gia chắc cô cũng biết. Vạn nhất nàng ấy thật sự xảy ra sơ xuất gì, lúc ngài ấy trở về không phải chỉ có thể bắt những kẻ làm nô tỳ như chúng ta xả giận sao ? Khi đó mọi người đều không có đường sống, hà tất cô phải làm vậy?"
Một câu "kẻ làm nô tỳ như chúng ta" đã triệt để chọc giận Ngân Chi. Từ nhỏ nàng ta đã được Thư phi nuôi ở bên người, hận nhất là việc người khác đề cập đến xuất thân của mình. Thư phi đối xử với nàng vô cùng tốt, thậm chí vô số lần nàng ta đã nghĩ, nếu như mình không phải con gái của một cung tỳ, mà là con gái của Thư phi, vậy thì khác gì công chúa chứ ?
Yến vương không có công chúa, nếu có, tính tình của ngài như thế, còn không sủng ái tận trời sao !
Nhưng sao mệnh trời lại an bài như thế ? Dung mạo của mình vóc người, cầm kỳ thư họa, có thứ gì thua kém các đại gia khuê tú ? Tại sao ta chỉ là con gái của một cung tỳ ? !
Nàng cố gắng quên đi xuất thân của mình, ở bên cạnh Thư phi, toàn bộ người trong điện Chương Văn đều phải nhìn sắc mặt của nàng. Tình cờ nổi tính tình một chút, Thư phi cũng chỉ nở nụ cười, để mặc nàng quậy phá.
Thời gian lâu dần, nàng đều sắp quên thân phận của mình. Giờ đột nhiên bị người ta nói tới, sao lại không giận ? Một cái tát quăng qua.
Ma ma kia tên là Linh Thu, luận về tuổi tác cũng xấp xỉ với mẹ nàng, đột nhiên bị trúng một cái tát, bà cũng vừa giận vừa sợ. Ngân Chi gầm lên: "Nương nương đã nói rồi, cái thai của con tiện nhân này do ta phụ trách, xảy ra chuyện tự có ta đảm đương. Các ngươi là cái thá gì ? Cũng dám nói nhăng cuội trước mặt ta !"
Mấy người nói chuyện ở trong phòng, nhưng không ngờ bên ngoài lại có người nghe thấy. Hóa ra là chưởng sự cung nữ Hồng Lệ của vương hậu, nghe thấy tiếng người bên trong, nàng không chút biến sắc, lặng lẽ lui ra ngoài điện.
Trở lại cung của vương hậu liền bẩm báo chuyện này cho vương hậu. Vương hậu giống như nghe được chuyện cười, nửa ngày mới nói: "Thú vị." Bà ta cười thêm một trận nữa rồi hỏi: "Ngươi nói xem, nếu như Mộ Dung Lệ trở về, nghe được chuyện ái thiếp của hắn ở cung của Thư phi nhất thi hai mệnh, sẽ có phản ứng gì?"
Hồng lệ cúi đầu, nói: "Chuyện Lam Dụ lần trước, hắn và đại điện hạ đã mâu thuẫn cực điểm. Như còn xảy ra chuyện như vậy... Chỉ sợ không thấy máu là không được."
Vương hậu nhẹ nhàng mơn trớn trâm ngọc trên búi tóc: "Nếu vị Ngân Chi cô nương kia không thể làm theo tâm ý của Bổn cung, ngươi liền nghĩ cách giúp nàng ta một tay đi."
Hồng lệ hơi cúi người: "Vâng."
Ngày thứ hai, vương hậu phái người tặng một đĩa bánh hoa mai. Cung nhân đưa tới rất nhanh, bánh ngọt vẫn còn nóng hôi hổi. Chỗ Hương Hương đã rất lâu không có đồ ăn nóng sốt. Khí trời dần dần lạnh giá, đồ ăn lạnh đi lại càng khó nuốt trôi.
Bây giờ bánh ngọt được đưa tới, nàng chỉ cầm một cái, nhưng cuối cùng vẫn không có khẩu vị, ăn hai miếng rồi đặt qua một bên .
Đến ban đêm, nàng đau bụng buồn nôn. Mới đầu Ngân Chi còn không cho phép hai vị ma ma đi gọi thái y, sau đó nàng khó thở, màu sắc toàn thân đều thay đổi, Ngân Chi mới sợ , thả hai vị ma ma ra ngoài.
Vừa gọi thái y liền kinh động đến Thư phi.
Thư phi nghe nói Hương phu nhân ở Thiên điện xảy ra chuyện, không màng tới dáng vẻ, khoác tạm một bộ quần áo rồi vội vã chạy tới. Hai vị ma ma quỳ ở trong điện, Ngân Chi cũng quỳ ở bên cạnh.
Thư phi thấy vẻ mặt thái y nghiêm túc, sợ đến mức hốt hoảng, bên người cũng không có ai để thương lượng sự tình, liền phái người suốt đêm xuất cung đi tìm Mộ Dung Bác.
Thái y chẩn mạch một lúc lâu, hơi thở của Hương đã rất yếu tới, trên mặt toát ra toàn mồ hôi lạnh, cơ thể vô cùng gầy yếu.
Thái y ra hồi bẩm, một câu nói đã làm Thư phi sợ đến biến sắc: "Thư phi nương nương, Hương phu nhân bị trúng độc. Hơn nữa đây là kịch độc Ô Đầu !"
Cơ thể Thư phi đều mềm nhũn: "Sao lại thế... Này, sao lại có thể có chuyện đó? !"
Ngân Chi vừa nghe, sắc mặt cũng đại biến. Thái y vội vàng để đơn thuốc, trong điện Chương Văn điện ngày càng khủng hoảng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đông Phong Ác - Nhất Độ Quân Hoa
Lãng mạnTác giả: Nhất Độ Quân Hoa Tình trạng: 84 chương - đã hoàn Thể loại: cổ đại, cưới trước yêu sau, gương vỡ lại lành, nam chính sứt sẹo nhất hội "soái ca", HE