Chương 71 - 75

8.8K 119 37
                                    

  Chương 71: Chết Trận  

  Hương Hương vẫn đang bán đậu hoa, mấy ngày nay Mộ Dung Lệ không trở về. Nàng đương nhiên cũng không dám hỏi lịch trình của hắn. Hơn nữa hắn dù sao cũng là một Vương gia, lại có việc quân trong người, không phải là kẻ mà nàng có thể dò hỏi hành tung bất cứ lúc nào. Ngày đó, lúc nàng đang bưng đậu hũ lên cho khách, nghe thấy thư sinh nói chuyện cùng với Trần bá: "Nghe nói Tốn Vương trong một đêm đã đánh hạ thành Tấn Dương thành, Thái tử và vương hậu đều bỏ thành mà chạy !"

Trần bá dù sao cũng đã lớn tuổi, cũng không quá tin tưởng: "Thành Tấn Dương là thủ đô của Đại Yến ta , há lại nói công thành là có thể công thành được sao ?"

Thư sinh nói: "Không phải còn có Khang Vương gia nội ứng ngoại hợp sao, nhắc đến cũng phải nói lá gan của hai vị vương gia này thật lớn... Yến vương vẫn còn, vậy mà..."

Hắn liếc mắt nhìn hai phía, không nói tiếp. Kỳ thực ở tiểu Kế Thành, tuyệt đại đa số bách tính đều hướng về phe Mộ Dung Lệ và Mộ Dung Bác.

Mộ Dung Bác là người rộng rãi, bình thường bách tính gặp phải chuyện, tìm tới Khang Vương phủ, phần lớn đều sẽ được giải quyết. Mộ Dung Lệ vốn là kẻ mặt sắt, cường hào ác bá không có bộ xương đủ cứng cáp thì xác suất tồn tại dưới tay hắn không cao.

Thật ra cảm xúc của bách tính từ thành Tấn Dương đến phía tây Đại Yến cũng không tệ cho lắm. Lúc này nghe nói Thái tử bỏ thành , bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm. Không chỉ không quan tâm, trái lại có một loại cảm giác kiểu như —— ồ, Vương gia nhà chúng ta sắp làm hoàng đế.

Hương Hương nghe hai người nói chuyện, mới lên tiếng, nói: "Trần bá, hai người nói, Tốn Vương gia và Khang Vương gia thật sự tấn công thành Tấn Dương ư ?"

Trời ạ, chẳng trách mấy ngày nay hắn không trở về!

Trần bá đáp một tiếng: "Còn có giả nữa sao ! Thái tử cũng chạy trốn rồi."

Hương Hương nóng ruột, hỏi: "Hai vị Vương gia có bị thương không?" Trần bá và thư sinh đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, Hương Hương nghĩ, hai người kia phỏng chừng cũng chỉ nghe được tin tức từ nơi khác mà thôi. Nàng cũng không hỏi nữa , đem chỗ đậu hoa còn lại cho đám tiểu thương ở phụ cận, mình thì dắt theo hai con chó về nhà.

Khi vào trong phòng thuê, nàng khẽ gọi: "Có, có ai không?"

Ở nhà một mình mà lại nói chuyện với vách tường khiến nàng có cảm giác hơi quái dị. Thế nhưng hầu như ngay lập tức, có người đáp: "Hương phu nhân?"

Hương Hương xoay người, hơi thở phào nhẹ nhõm —— là thị vệ của vương phủ. Nàng hỏi: "Nghe nói Vương gia... Đi đánh giặc ?"

Thị vệ cung kính đáp: "Thưa phu nhân, Vương gia quả thật có quân vụ ra ngoài."

Hương Hương hỏi: "Vậy khi nào hắn..." Vốn muốn hỏi hắn trở về bao lâu rồi, sau đó nghĩ tới nơi đây cũng không phải vương phủ của hắn. Hắn phải về cũng chưa chắc sẽ quay về nơi này. Lại nói , trong vương phủ còn có chính phi và trắc phi của hắn, sao hắn có thể ở lại đây cơ chứ ?

Suy nghĩ một chút, nàng đổi đề tài nói: "Ngài vẫn khỏe chứ?"

Thị vệ khom người: "Vương gia hết thảy đều mạnh khỏe, phu nhân không cần mong nhớ."

Lúc này Hương Hương mới thở phào nhẹ nhõm, bất luận làm sao, người không có chuyện gì là tốt rồi. Tiểu Huyên Huyên... Không biết hiện tại đang ở nơi nào.

Bình Độ quan, Tô Tinh mang theo Bệ Cẩm Bình, Tiểu Huyên Huyên ở lại trong phủ của Nhiễm Vân Chu. Khang Vương phủ có rất nhiều trắc phi, cơ thiếp, tiểu Quận chúa cũng có tới bốn người. Nàng muốn ở lại đây cũng không dễ dàng. Bệ Cẩm Bình là kẻ vui vẻ nhất trong số mấy nữ quyến. Nơi này là biên thành, đương nhiên không thể so với vương phủ, nàng bèn mỗi ngày ra khỏi cửa đi dạo.

Nhiễm Vân Chu không quản được Vương phi, chỉ đành phái thị vệ theo sau bảo vệ, cũng không để ý tới nàng nữa. Quách Dương vẫn khá lo lắng cho tỷ tỷ, những ngày qua nghe phu xe nói tỷ tỷ không có chuyện gì, nhưng đến cùng chưa được gặp mặt. Còn có chuyện tại sao tỷ tỷ lại ra khỏi phủ, cũng không ai nói với hắn.

Ngày hôm đó,lúc hắn luyện công với phu xe xong, trên người mồ hôi ướt đầm. Còn chưa kịp thay quần áo, Tiểu Huyên Huyên đã giương cánh tay chạy tới, bi bô gọi: "Cậu ơi!"

Quách Dương muôn ôm bé, nhưng nhìn chính mình trên dưới toàn mồ hôi, đành nói: "Chờ đã, cậu thay quần áo xong lại đến tìm con."

Tiểu Huyên Huyên mặc kệ, tiến lên ôm chân của hắn không buông ! Phía sau nhũ mẫu Thôi thị cũng không kéo được, Quách Dương không thể làm gì khác hơn là ôm nó lên, nặn nặn khuôn mặt nhỏ của bé, hỏi: "Sao con lại tới nơi này ?" Chỗ này là trường đua ngựa bắn cung của Nhiễm phủ, Nhiễm Vân Chu kinh doanh ngựa chiến, đương nhiên trong phủ không thể thiếu trường đua ngựa. Tiểu Huyên Huyên nhảy một cái lên người hắn, vươn tay định tóm lấy loan đao treo bên hông hắn.

Quách Dương sợ quá bèn vội vàng đem loan đao đưa cho gã sai vặt Tiểu Bạch đứng phía sau. Tiểu Huyên Huyên không đạt được mục đính, lại bắt đầu hét lên: "Cậu! !"

Quách Dương nói: "Không được chơi đao!" Tiểu Huyên Huyên lại muốn khóc nhè, Quách Dương từ xa nhìn thấy Bệ Cẩm Bình đang đi về phía này, vội vàng gọi: "Vương phi nương nương!"

Bệ Cẩm Bình vài bước tới, ôm lấy Tiểu Huyên Huyên: "Oa, bắt được rồi ! !"

Tiểu Huyên Huyên liên tục cười khanh khách, dang hai tay ra ôm lấy cổ của nàng. Bệ Cẩm Bình thơm lên mặt bé mấy lần, mới nói: "Đi, mẫu thân dẫn con đi cưỡi ngựa!" Tiểu Huyên Huyên dụi dụi mấy lần trong lòng nàng như con cún con, Bệ Cẩm Bình định đi.

Quách Dương nhanh chóng đi lên phía trước, giơ tay ngăn cản: "Vương phi nương nương! Rất nguy hiểm!" Bằng cái trình độ cưỡi ngựa kia của ngươi, còn dám đưa cháu gái ta đi cưỡi ngựa hả... Ngươi té là đáng đời, nhưng chớ để con bé té!

Bệ Cẩm Bình trợn mắt: "Làm sao? Ngươi không tin vào bản lĩnh cưỡi ngựa của bản vương phi à ?" Quách Dương nhanh nhẹn tránh ra vài bước, kể từ lần đầu tiên gặp mặt đã bị Bệ Cẩm Bình ói ra đầy đầu, giờ hắn liền đặc biệt cảnh giác. Bất luận làm sao, nhất định phải bảo đảm đứng cách nàng hơn hai mét!

Lúc này nghe Bệ Cẩm Bình nói như vậy, hắn vội vàng nói: "Vương phi nương nương cưỡi ngựa đương nhiên là cực tốt. Có điều tiểu Quận chúa tuổi nhỏ, lại hiếu động, nương nương không thể..."

Bệ Cẩm Bình hừ lạnh một tiếng, cúi đầu hỏi Tiểu Huyên Huyên đang cọ cọ trong lòng mình: "Tiểu củ cải, con có đi không nhỉ?"

Tiểu Huyên Huyên quấn quít lấy nàng như con bạch tuộc, ríu ra ríu rít đồng ý. Cái đầu nhỏ gật gù liên tục.

Mắt thấy hai người sắp đi, Quách Dương cuống lên, bước đến định ôm Tiểu Huyên Huyên: "Vương phi nương nương, vẫn nên để tiểu nhân ôm tiểu Quận chúa trở về thôi!"

Bệ Cẩm Bình nổi giận: "Ngươi dám!"

Hai người giằng co lẫn nhau, Tiểu Huyên Huyên thì hau háu trông mong Bệ Cẩm Bình. Quách Dương thì lại hạ quyết tâm không cho bệ Cẩm Bình mang Tiểu Huyên Huyên đi cưỡi ngựa. Lần này mà thật sự té xuống , đó mới chuyện xấu! Chỉ là... Hắn lục lọi trong lồng ngực Bệ Cẩm Bình một lát, liền cảm thấy mu bàn tay sát qua thứ gì mềm mềm như hai cái bánh bao nhỏ.

Ồ? Đây là cái gì?

Lại sờ soạng một hồi, mềm mại như quả đào non, còn hơi nhọn...

Bệ Cẩm Bình choáng váng, giỏi cho Quách Dương ngươi, bình thường nhìn dáng vẻ đường hoàng tử tế ! Ngươi, ngươi lại dám! !

Quách Dương cướp được tiểu Huyên Huyên vào tay, lại nhìn về phía ngực của Bệ Cẩm Bình một chút, mới đột nhiên phản ứng lại đó là cái gì! Sau đó cái bạt tai như trời giáng của Bệ Cẩm Bình đã hạ xuống mặt ! Bốp một cái, chỉ đánh vào má trái, mà không biết tại sao má phải của hắn cũng đỏ bừng lên như bị lửa thiêu.

Bệ Cẩm Bình tát hắn một cái xong, lúc này cũng không biết nên làm gì ! Thấy hắn cứ đứng như kẻ đần, trên má trái in hằn năm ngón tay, trong lồng ngực còn ôm tiểu Huyên Huyên đang ngơ ngác. Nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, xoay người định đi.

Lúc này Quách Dương mới phản ứng được, lập tức quỳ xuống: "Vương, Vương phi nương nương, tiểu nhân tội đáng muôn chết! Thỉnh Vương phi nương nương trách phạt!"

Bệ Cẩm Bình xoay người nhìn hắn, thấy hai bên tai hắn đỏ ửng, lúc này mới nói: "Theo ta đi cưỡi ngựa, ngươi ôm Huyên Huyên!"

Quách Dương mới đứng dậy nói: "Tiểu nhân tuân mệnh." Trình độ cưỡi ngựa của hắn, chí ít cũng mang tiểu Huyên Huyên theo được.

Hai người chọn ngựa, bên ngoài thành Mã Ấp có một vùng đồng cỏ. Tuấn mã chạy băng băng ở giữa thảo nguyên rộng lớn, có một loại cả giác trời cao đất xa mênh mông vô tận. Bệ Cẩm Bình mặc đồ đi săn màu đỏ, đứng dưới ánh tà dương nơi biên thành, rực rỡ như hoa đào.

Quách Dương mặc một thân áo vải, trong lồng ngực còn ôm tiểu Huyên Huyên trắng nõn bụ bẫm như cục bột. Bệ Cẩm Bình quay đầu lại nhìn sang, thấy hắn đi phía sau mình nửa cái đầu ngựa, một tay nắm dây cương, một tay che chở tiểu Huyên Huyên đang ngọ nguậy. Hắn không nhìn ngó xung quanh, ánh mắt chỉ chuyên chú nhìn về phía trước, bên trên lớp áo vải màu xanh, mồ hôi đã bị gió thổi khô, kết thành một ít muối.

Bệ Cẩm Bình nói: "Sao ngươi không dong ngựa lên trên này ?"

Lúc ấy Quách Dương mới nhìn nàng, vẫn cúi mi xuống, nói: "Tôn ti có khác, không dám đi song song cùng Vương phi."

Bệ Cẩm Bình vui vẻ, cố gắng phi càng nhanh càng tốt, Quách Dương đành phải giục ngựa đuổi theo. Tiểu Huyên Huyên mừng rỡ vỗ tay không ngừng.

Đi vào đồng cỏ không lâu lắm, phía trước liền hiện ra một mảnh cát vàng. Bệ Cẩm Bình vốn còn muốn đi vào, Quách Dương tiến lên kéo ngựa của nàng lại, nói: "Vương phi nương nương, sa mạc rất nguy hiểm, chúng ta mới đến đây, vẫn chưa quen thuộc địa hình, hay là về trước đã!"

Bệ Cẩm Bình cũng không quá tùy hứng, nàng dừng lại ở chỗ biên giới, tung người xuống ngựa, nói: "Khi ta còn bé đã nghe nương đã nói rất nhiều chuyện cũ ở sa mạc."

Quách Dương ngẩn ra, cũng mang theo Tiểu Huyên Huyên xuống ngựa, Tiểu Huyên Huyên hoan hô một tiếng, chạy đi nghịch cát. Lúc này Quách Dương mới nói: "Lệnh đường từng tới sa mạc ư ?"

Bệ Cẩm Bình nói: "Bà là người Du quốc, sau khi Bắc Du diệt vong, liền đi theo thương đoàn lưu lạc đến thành Tấn Dương."

Quách Dương gật đầu, Bệ Cẩm Bình nói: "Nàng vẫn thường nhắc tới cố hương, nhưng đời này, phỏng chừng là không thể quay về được nữa." Quay đầu nhìn Quách Dương, nàng cười nói, "Quốc phá sơn hà tại."

(*Câu thơ trong bài Xuân vọng của Đỗ Phủ, nghĩa là Núi sông còn đó mà nước đã mất)

Quách Dương nói: "Hiện tại bà chắc chắn đang sống rất tốt." Nữ nhi làm Tốn Vương phi, sao có chuyện không tốt được ?

Bệ Cẩm Bình cười cười, xoay người nhìn chằm chằm mặt trời đỏ ối đang ngả dần về tây. Quách Dương không tiện đứng bên cạnh nàng, liền cúi xuống chơi với tiểu Huyên Huyên.

Bệ Cẩm Bình xuất thần một lúc, khi còn bé mẫu thân đã kể nhiều truyện xưa về sa mạc như thế, bên trong thật sự có thần linh ư? Nếu bà biết mình từng tới nơi này, còn thay bà ngắm sa mạc, nhất định sẽ rất vui vẻ chứ?

Nàng thất vọng xoay người, nhưng lại nhìn thấy Quách Dương giúp tiểu Huyên Huyên xây một tòa lâu đài cát. Lâu đài cát có bốn tầng, góc viền từng tầng đều được đắp rất cẩn thận. Nàng chạy tới, liền nhìn thấy Quách Dương dùng đôi tay còn dính bùn cát nhẹ nhàng ở tạo các loại hoa văn trên mái lâu đài. Sau đó đến đỉnh mái, lại nặn thành một chóp nhọn. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ, nặn them một con rồng đang bay lên.

Bệ Cẩm Bình đứng ở một bên, nhìn thấy tiểu Huyên Huyên tựa sát vào hắn, thỉnh thoảng chỉ chỉ vào lâu đài: "Cái này không đẹp!"

Quách Dương lập tức cúi người sang, đổi hoa văn ấy thành một hình dạng khác.

Bệ Cẩm Bình ngồi xổm ở bên cạnh hắn, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Thật là đẹp mắt!"

Quách Dương để tiểu Huyên Huyên ự đi chơi một mình, cười nói: "Khi thần còn bé vẫn muốn làm một họa sĩ." Bệ Cẩm Bình ngoẹo cổ: "Tại sao bây giờ không làm ?"

Quách Dương nói: "Trong thành vẫn thường xuất hiện thổ phỉ, luôn cướp bóc dân chúng. Mỗi lần bọn chúng đến, cha mẹ sẽ mang theo chúng ta trốn đi." Mặt trời đỏ rực chìm xuống, hoàng hôn kéo tới mang theo cảm giác mát mẻ. Buổi tối ở biên thành cứ như vậy giáng xuống. Quách Dương bế tiểu Huyên Huyên lên, thay nó phủi cát trên người xuống, nói: "Bắt đầu từ khi đó, thần đã muốn tập võ."

Sa mạc mơ hồ phiếm khói sương, non sông phun trào, bóng quỷ chập chờn. Vạn dặm non song này, có nhộn nhịp, cũng có hoang vu.

Vì sao lại tòng quân ư ?

Quách Dương nói: "Sắc trời tối rồi, tiểu Quận chúa cũng phải dùng cơm , trở về đi thôi." Hắn ôm tiểu Huyên Huyên lên ngựa, tiểu Huyên Huyên khóc nháo muốn mang tòa lâu đài cát đi. Lúc này Quách Dương hoàn toàn bó tay. Hai người cười ha hả nhìn bé con cúi người, cẩn thận từng li từng tí một ôm tòa lâu đài lên. Kết lâu đài cát nát vụn trong tay nó.

Nó nhìn hai bàn tay đầy cát của mình, oa một tiếng, khóc ầm lên. Nó vẫn ngồi dưới đất, dùng sức đạp hai cái chân nhỏ xíu.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: May 19, 2017 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Đông Phong Ác - Nhất Độ Quân HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ