Chương 11

78 3 0
                                    

Sáng hôm sau, nhân lúc Hoàng Tử Thao đến studio làm việc, Ngô Thế Huân thu dọn hành lý, đồ dùng cần thiết nhét đầy vali rồi khoá cửa bước ra khỏi nhà.

Mái tóc bạch kim, từng sợi bay bay trong làn gió lộng, Ngô Thế Huân thấy lòng có chút lạnh lẽo. Ngoái nhìn lại căn hộ kia, cậu nở một nụ cười nhạt, trước khi lên xe rời khỏi đây – nơi đã từng là thiên đường của chỉ riêng cậu và anh, nhưng nay thì sao ? Ngô Phàm có thể tự nhiên bước vào phòng ngủ của cậu, cư nhiên ăn cơm tại nhà cậu, thì cậu cũng sớm biết trước kết quả.

Ngô Thế Huân đánh xe đi xa khỏi thành phố ồn ào, náo nhiệt, hơn mười năm qua, thanh xuân của cậu vùi trong trốn phồn hoa đô hội, với những nụ cười, niềm vui trong làng giải trí khó sống này, giờ đây là lúc Ngô Thế Huân muốn ngẫm lại cuộc đời của mình. Ba mươi tuổi là một cột mốc trưởng thành đối với người đàn ông như cậu, trải qua vô số những nốt thăng nốt trầm trong cuộc sống, nhưng nào có lấy phút giây cho riêng mình.

Rồi lại nghĩ, cậu chỉ có mình anh, rời anh rồi cậu biết đi đâu ? Ngô Thế Huân không biết, không có nơi nào cậu tin tưởng ở lại cả. Hơn nữa Ngô Thế Huân cũng không có nhiều bạn thân. Người trong giới sống với nhau bằng nụ cười giả tạo, thì làm sao mong có được một tri âm, tri kỉ ?

Nhưng có một người duy nhất mà Ngô Thế Huân tin tưởng...là Hoàng Tử Thao.

Đi xa một hồi, cuối cùng Ngô Thế Huân dừng chân tại một khách sạn. Đưa chìa khóa cho nhân viên để anh ta đem vào tầng hầm cất, cậu thong thả bước vào trong, lại đặt một phòng rồi nói với nhân viên biết điều nên kín mồm kín miệng, tránh gây phiền phức, rồi lại ung dung bước lên phòng đã đặt.

Ngô Thế Huân thả mình xuống tấm nệm êm ả, cậu nhắm mắt rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Cậu không muốn nghĩ nữa, dù gì, thời gian này cậu muốn mất tích một chút. Không đi làm, cũng không xuất hiện trước công chúng. Việc này đối với Ngô Thế Huân mà nói thì khá là thú vị vì đây là lần đầu tiên cậu bước xa với thế giới đầy lọc lừa, đầy cạm bẫy kia. Điều cậu băn khoăn chỉ là về Hoàng Tử Thao.

Rằng khi không thấy cậu, anh sẽ lo lắng thế nào ?

_________

Sau khi Ngô Thế Huân buông lời chia tay, đáy mắt Hoàng Tử Thao bỗng dao động dữ dội, Ngô Thế Huân nói rất bình tĩnh, giọng điệu lại mang vẻ nghiêm túc khiến anh rất hoang mang, cả hai đã cùng trải qua nhiều sóng gió vậy mà chỉ có một chút thử thách lại khiến cậu chùn bước. Hoàng Tử Thao thực sự không tin rằng cậu muốn buông tay, muốn rời xa anh, nên không chấp thuận. Nhưng không phản đối gay gắt hay cùng cậu cãi cọ thật lớn tiếng. Hoàng Tử Thao lặng lẽ ôm thân hình gầy gò vào lòng, xoa xoa tấm lưng phẳng thay cho sự an ủi, dỗ dành. Anh nghĩ rằng rồi khi ngày mai tới Ngô Thế Huân sẽ lại tươi cười, sà vào lòng anh mà nũng nịu như một đứa trẻ.

Mà hình như, Hoàng Tử Thao quên mất, Ngô Thế Huân của bây giờ không còn là một Ngô Thế Huân của năm mười chín tuổi. Không trẻ con, cũng không ngây ngốc. Cậu yêu anh, chỉ đơn giản muốn anh hạnh phúc, muốn anh được ở bên người anh thực sự mong.

[Taohun] Một NhàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ