Chương 15

98 3 0
                                    


Ngô Thế Huân cười hiền, ánh đèn sân khấu soi rọi nụ cười tươi sáng. Cậu cất tiếng hát. Giọng hát không thuộc dạng xuất sắc như người khác nhưng cũng đủ sâu sắc để tiến vào lòng người nghe. Từng giai điệu từng câu chữ Hòang Tử Thao không bỏ sót thiếu một nốt, một từ nào. Hoàng Tử Thao khuôn miệng mấp máy theo lời bài hát

Đến đoạn điệp khúc, khi này không chỉ còn mình giọng cậu nữa mà đã hòa cùng trong một giọng hát khác. Phía dưới khán giả đặc biệt là phía Fan của Ngô Thế Huân như chết lặng rồi bỗng òa lên trong niềm vui sướng.

Từ phía cánh gà, bước ra một dáng người nhỏ bé, thấp hơn Ngô Thế Huân nửa mái đầu. Hai người đứng chung một sân khấu cùng song ca một bản tình ca. Người đứng chung cùng Ngô Thế Huân không ai khác chính là Lộc Hàm. Mọi người đều vui vẻ dõi theo tiết mục sâu lắng ấy, duy chỉ còn mình Hoàng Tử Thao, tâm như chết lặng..

Nhìn hai bóng lưng trên sân khấu cùng sóng vai nhau bước đi Hoàng Tử Thao không nén nổi cảm giác khó chịu. Lúc này anh mới hiểu ra, Ngô Thế Huân đã phải chịu đựng như thế nào khi anh bên cạnh Ngô Phàm. Cuối cùng Hoàng Tử Thao cũng hiểu. Có gọi là muộn màng không khi giờ đây lúc anh hiểu được cậu, cũng là lúc cậu bỏ anh mà đi. Tự cười nhạo bản thân mình, lẽ ra nên hiểu và cảm thông cho cảm giác của em ấy, chứ không phải đến khi vuột mất rồi mới hối hận muộn màng.

Bài hát kết thúc Ngô Thế Huân theo Lộc Hàm xuống ghế ngồi dành cho nghệ sĩ, vị trí của cậu cùng Lộc Hàm ngồi đằng trước Hoàng Tử Thao với Ngô Phàm. Lúc ngang qua Hoàng Tử Thao, nửa ánh nhìn Ngô Thế Huân cũng không đặt về phía này.Đáy mắt Hoàng Tử Thao có chút thất vọng. Lát sau Lộc Hàm lên nhận cúp, Ngô Thế Huân cũng theo sau cậu còn đứng sau Lộc Hàm mà khoác vai anh như những ngày còn sống chung cùng một nhóm.

Cả buổi trao giải Hoàng Tử Thao chẳng thể tập trung dù một phút. Lòng anh không ngừng dõi về phía bên trên từng cử chỉ quan tâm của Ngô Thế Huân dành cho Lộc hàm, anh đều thu vào tầm mắt.

Buổi lễ kết thúc Ngô Thế Huân còn hứa sẽ cùng Lộc Hàm diễn chung một bộ phim nếu nhận được kịch bản thích hợp. Một lần nữa Fan lại dậy sóng vì lời hứa của cậu. Họ mang trong mình một niềm hi vọng...

Lúc đón xe về Ngô Phàm có hẹn Hoàng Tử Thao đi ăn, vài phút nữa đã là qua ngày sinh nhật. Hoàng Tử Thao từ chối và trở về nhà, từng bước chân bước đi thật nặng nề. Với anh có lẽ ngày hôm nay chính là sinh nhật tệ nhất trong cuộc đời mình.

Ánh đèn vàng ẩn hiện cuối ngõ, Hoàng Tử Thao mở cửa bước vào nhà, lúc này đây anh chỉ muốn ngủ một giấc cho qua ngày hôm nay, rồi ngày mai thức dậy mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra. Khép đôi mi lại, hình bóng cậu lại hiện về trong tiềm thức, trái tim nặng nề lúc naỳ của anh như bỗng muốn nấc lên từng lời.

Chuông điện thoại vang, Hoàng Tử Thao chẳng buồn muốn bắt, từng tiếng chuông cứ liên hổi kêu mãi không dứt, Hoàng Tử Thao bực mình ném điện thoại vào một góc phòng, tiếng chuông cuối cùng cũng dứt, sẽ chẳng có âm thanh gì lúc này có thể làm phiền anh được nữa. Anh đem chăn chùm qua đầu, từ trên xuống dưới là kín mít, Hoàng Tử Thao cuộn chặt mình trong chăn như một thế giới nhỏ, lặng lẽ mà sợ hãi trước thế giới rộng lớn ngoài kia. Một nụ cười khẽ lướt qua trên môi một nụ cười thật đau khổ.

[Taohun] Một NhàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ