"Vế trên là 'Hí do thị mộng nhĩ! Lịch lãm hàm đan giác mộng, Hồ điệp huyễn mộng, Mẫu đan diễm mộng, Nam kha kinh mộng, Bách thế tức tu du, Chích thị nhất trường xuân mộng. '"
*Đời giống như là mộng. Dạo Hàm Đan thấy mộng, Hồ Điệp ảo mộng, Mấu Đơn diễm mộng, Nam Kha kinh mộng, một đời tựa khoảnh khắc, chỉ là một hồi mộng xuân.
Nguyên Việt chậm rãi niệm ra vế trên, niệm xong, thấy rất nhiều người còn đang tỉnh tỉnh mê mê, không rõ ý tứ của vế trên, Nguyên Việt bèn cầm bút viết xuống giấy.
"Hàm Đan? Hồ Điệp? Mẫu Đơn! Nam kha!" Bách Lý Giao nhìn vế trên, chau mày, "Đây đều là tên mộng sao? Vì sao ta cho tới bây giờ đều chưa nghe nói qua?" Lời của Bách Lý Giao chính là mọi người muốn nói, bọn họ chưa từng có nghe nói qua có giấc mộng nào cổ quái như thế.
"Bắt chước Hàm Đan, Trang Chu mộng Hồ Điệp, nhớ Mẫu Đơn đình, giấc mộng Nam Kha, bốn giấc mộng khác nhau này đều có liên quan đến chuyện xưa."
Nguyên Việt thấy mọi người không rõ, liền giải thích một chút, cũng không kể lại từng chuyện xưa. Nói xong những điều ấy, Nguyên Việt lên Hạng Quân Vãn cười ngây ngô, rất tinh khiết rất thiên chân, "Thái Bình quận chúa, nếu ngươi có thể đối ra vế dưới, một cửa này xét ngươi thông qua, thế nào?"
Lúc này, Hạng Quân Vãn chính lăng lăng nhìn Nguyên Việt, trong mắt có loại quang mang khác thường dao động. Bốn giấc mộng trong vế trên kia, đều là đến từ Trung Quốc, Nguyên Việt vì sao biết được? Nói đến cũng khéo, vế trên này Hạng Quân Vãn đã từng thấy qua, chỉ là, một câu đối ở thể giới khác, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Hạng Quân Vãn bỗng nhiên nhớ tới đồng hương xuyên qua ở trong động kia, hay là, đây là do nàng để lại? Đúng! Nhất định là nàng để lại, nếu không thế giới này làm sao có thể có Trang Chu mộng Hồ Điệp chứ! Chỉ là, đồng hương cùng Nguyên Việt có quan hệ gì? Hắn mới vừa nói vế đối này năm mươi năm không có người nào đối lại được, hay là đồng hương năm mươi năm trước xuyên đến đại lục này, cuối cùng lại trở về?
Một đám vấn đề không ngừng xuất hiện ở trong đầu Hạng Quân Vãn, mà bộ dáng của nàng ở mọi người trong mắt nhìn thấy si ngốc ngây ngốc, giống như bị sợ ngây người, đám nữ nhân kia vỗn đến để chê cười nàng liền đứng ở một bên nói mát.
"Ngươi xem, nàng choáng váng!"
Nhị công chúa Công Tôn Cẩm Tịch chỉ vào Hạng Quân Vãn nở nụ cười, nàng không thể qua cửa, trong lòng lại nghẹn một cỗ thuốc súng. Lúc này nhìn thấy Hạng Quân Vãn như thế, bất mãn trong lòng Công Tôn Cẩm Tịch rốt cục được phóng thích, "Như vậy mới đúng, nàng nếu có thể đối lại, ta liền theo họ của nàng!"
Lời của Công Tôn Cẩm Tịch rước lấy một đám người cuồng tiếu, Công Tôn Lan Tịch lại đối với thái độ của các nàng rất là bất mãn, trực tiếp đứng ra vì Hạng Quân Vãn nói chuyện, "Câu đối này năm mươi năm qua chưa từng có ai đối ra được vế dưới, Thái Bình quận chúa trả lời không được cũng là bình thường. Các ngươi chê cười nàng, vì sao không đối ra vế dưới để cho mọi người xem xem chứ!"
Có câu là hoạn nạn thấy chân tình, những người khác bỏ đá xuống giếng, thời điểm bất diệc nhạc hồ, Công Tôn Lan tịch có này đứng ra vì mình nói chuyện thể lúc, khiến cho trong lòng Hạng Quân Vãn rất cảm động. Tứ công chúa này quả thật là một người đáng giá kết giao bằng hữu!
"Lan Tịch, ngươi rốt cuộc là muội muội của ai a, vì sao giúp ngoại nhân nói chuyện!" Tam công chúa Công Tôn Hạc Tịch kỳ quái ở bên cạnh chỉ trích Công Tôn Lan Tịch, "Chuyện này không phải là bởi vì chính nàng sao chép, mới có kết quả này sao! Chẳng trách người khác!"
"Đúng vậy! Tự làm bậy, không thể sống!"
Công Tôn Hạc Tịch vừa nói như vậy, rất nhiều người đều đứng ra phụ hoạ theo đuôi, Công Tôn Lan Tịch tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vừa định cùng các nàng tranh cãi, một cái tay mềm mại giữ nàng lại. Công Tôn Lan Tịch nhìn lại, thì ra là Hạng Quân Vãn.
"Lan Tịch, đừng để mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này làm mình tức giận." Hạng Quân Vãn lắc đầu, ngược lại là Công Tôn Lan Tịch thấy nàng như thế, càng thêm vì nàng mà cảm thấy bất bình. Người khác đều cho rằng Hạng Quân Vãn có thể qua cửa, là dựa vào vận khí, nhưng nàng rõ ràng, người có thể vẽ bức tranh Thiên Thủ Quan Âm xuất sắc như thế, là chỉ dựa vào vận khí? Dù sao, nàng thật tâm thích Hạng Quân Vãn, không muốn nàng bị người khi dễ. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
"Quân Vãn, ngươi đừng sợ, ngươi đối không được vế dưới là rất bình thường, dù sao các nàng cũng không làm được!"
Lời của Công Tôn Lan Tịchkhiến cho công Tôn Hạc tịch tức giận đến mặt lúc xanh lúc hồng, nàng đây không phải là rõ ràng không cho mình mặt mũi sao. Công Tôn Hạc Tịch đang muốn mở miệng chân chọc Công Tôn Lan Tịch, lại nhìn đến Công Tôn Triêu Tịch trên mặt không hờn giận, linh cơ vừa động, "Đại hoàng tỷ, ngươi xem tứ muội! Nàng đây là ý gì a!"
Công Tôn Triêu Tịch đã sớm không quen nhìn Công Tôn Lan Tịch bảo vệ Hạng Quân Vãn, hừ lạnh một tiếng, Công Tôn Triêu Tịch hất cằm lên, "Rốt cuộc là loại hạ lưu, thích vật họp theo loài."
"Xì ——" Lời của Công Tôn Triêu Tịch khiến Nhị công chúa cùng Tam công chúa cười ra tiếng.
Mẫu thân của Công Tôn Lan Tịch chỉ là cung nữ bình thường, hơn nữa vì khó sinh mà tử vong, cho nên trong bốn vị công chúa thì Công Tôn Lan Tịch xuất thân thấp nhất, hơn nữa không có mẫu phi bảo hộ, từ nhỏ va chạm nhiều, bị không ít người khi dễ. Công Tôn Triêu Tịch rõ ràng là khi dễ Công Tôn Lan Tịch xuất thân thấp kém, còn nói nàng cùng Hạng Quân Vãn là một loại người.
Vừa nghe lời này, mắt Công Tôn Lan Tịch đỏ lên. Nếu như Công Tôn Triêu Tịch là con gái Hoàng hậu, tôn quý nhất, bình thường không ít khi dễ nàng, hiện tại trước mặt nhiều người như vậy chê cười nàng, thật sự là hơi quá đáng!
Hạng Quân Vãn tuy rằng đối với chuyện tình trong hoàng thất không biết rõ, nhưng là nghe ra ý tứ trong lời nói của Công Tôn Triêu Tịch. Vừa nghĩ tới Công Tôn Lan Tịch bởi vì giúp chính mình mà bị thân tỷ tỷ cô lập, lửa trong lòng Hạng Quân Vãn chậm rãi phun trào.
"Xem ra, trưởng công chúa là phi thường khẳng định ta sẽ thua?" Hạng Quân Vãn cầm tay Công Tôn Lan Tịch, cho nàng một cái ánh mắt khẳng định, chính mình đứng dậy chống lại Công Tôn Triêu Tịch.
Công Tôn Lan Tịch thân ở hoàng cung, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, không thể đắc tội trưởng công chúa, nếu không Hoàng hậu đối với Công Tôn Nam thổi gió bên tai sẽ khiến nàng sống không tốt. Nhưng mà Hạng Quân Vãn không sợ trưởng công chúa! Khi dễ bằng hữu của nàng, chính là khi dễ nàng! Nhìn thấy ba vị công chúa kia bộ dáng đắc ý, tính bao che khuyết điểm của Hạng Quân Vãn lập tức trào lên.
"Thái Bình quận chúa, thua cũng không cần vội, dù sao tất cả mọi người đều biết, ngươi sẽ không làm được, điều này cũng không dọa người, huống chi ngươi vốn dĩ chính là cái phế...... Ai nha nha, ta làm sao mà nói ra miệng được chứ!" Công Tôn Triêu Tịch che miệng, một bộ ý tứ thật không tốt, ta không phải cố ý, khiến cho người nhìn thấy muốn buồn nôn.
Ngay lúc Công Tôn Triêu Tịch châm chọc Hạng Quân Vãn, bỗng nhiên cảm giác được trên lưng có hai đạo hàn ý lạnh lẽo, làm cho nàng nhịn không được rùng mình một cái. Quay đầu, Công Tôn Triêu Tịch thấy được lãnh nhãn của Phượng Cửu, ánh mắt kia như bang sương chính là từ đôi phượng nhãn hẹp dài của Phượng Cửu phát ra. Nếu không phải bởi vì ở trước công chúng, Công Tôn Triêu Tịch cảm thấy Phượng Cửu khẳng định sẽ giết mình.
"Công chúa, phế hay không phế, không phải do ngươi nói."
Hạng Quân Vãn cười một tiếng, cầm bút lông trong tay Nguyên Việt, trên giấy viết ra vế dưới.
"Sự sinh vu tình dã! Thí khán trung hiếu chí tình, nhân nữ si tình, hào bạo tứ tình, phú quý bạc tình, vạn đoan quan kết cục, bất ngoại thiên cổ nhân tình......" Bách Lý Giao đứng ở bên cạnh Hạng Quân Vãn, đem vế dưới đọc ra, cuối cùng, ngay cả chính hắn cũng nhịn không được mở miệng khen ngợi. "Tuyệt phối!"
* Chuyện tình cảm cũng vậy! Xem thử trung hiếu chí tình, nữ nhân si tình, giàu có phóng túng, phú quý bạc tình, muôn mối về một mối, không ngoài thiên cổ nhân tình.....
Vừa nghe nói vế đối năm mươi măm không ai đối được hiện tại bị Hạng Quân Vãn đối với ra vế dưới, rất nhiều người đều đứng bật dậy. Vô luận là mấy lão đại, hay là nhóm học giả cao tuổi của Thương Nguyệt quốc, sau khi nhìn thấy vế đối đều kinh ngạc không thôi. Vế đối này thật sự là Hạng Quân Vãn làm được sao?
"Thế nào?" Hạng Quân Vãn nhìn về phía Nguyên Việt, lúc này, biểu tình của Nguyên Việt đã mất bình tĩnh, trong ánh mắt nhìn Hạng Quân Vãn đã tràn ngập rất nhiều hiếu kỳ. Hắn vốn dĩ ra vế trên chỉ là vì làm khó dễ Hạng Quân Vãn, không nghĩ tới nàng thế nhưng thật sự đối ra vế dưới.
"Thái Bình quận chúa thắng." Nguyên Việt công bố kết quả, vốn dĩ mọi người chờ xem cuộc vui sắc mặt đều trở nên cổ quái. Như thế cũng được? Bất quá, lúc này không ai đứng ra phản bác, Hạng Quân Vãn trước mặt bọn họ viết ra vế dưới, cũng không có bất luận kẻ nào giúp.
"Đa tạ đa tạ! Thật sự là ngượng ngùng, không nghĩ qua lại thắng Công Chúa Điện Hạ!"
Hạng Quân Vãn hướng Công Tôn Triêu Tịch hành lễ qua loa, Công Tôn Triêu Tịch tức giận đến muốn phát giận lại không dám. Dù sao, vừa rồi quy tắc nói vô cùng rõ ràng, Hạng Quân Vãn đối ra được vế dưới, nàng đã bị đào thải.
Không đi để ý tới biểu tình phẫn hận của Công Tôn Triêu Tịch, Hạng Quân Vãn chậm rãi đi đến trước mặt Công Tôn Hạc Tịch.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Công Tôn Hạc Tịch cảm thấy đối phương lai giả bất thiện, lui từng bước về sau, cảnh giác nhìn Hạng Quân Vãn, sợ nàng đối với mình làm cái gì.
"Nhị công chúa, từ nay về sau ngươi sợ là phải đổi tên thành Hạng Hạc Tịch. Bất quá, phải khiến cho nhị công chúa thất vọng rồi, cha ta hẳn là không có hứng thú lại dưỡng thêm một nữ nhi. Cho nên, ngươi cũng không cần sửa lại!"
Hạng Quân Vãn vừa dứt lời, Công Tôn Hạc Tịch một trận quẫn bách. Nàng vừa rồi nhưng mà luôn miệng nói Hạng Quân Vãn nếu thắng, chắc chắn sửa họ, lúc này lại bị Hạng Quân Vãn lấy đến nói, làm cho nàng mất hết thể diện.
Trận tỷ thí thơ từ này, cuối cùng Vân Tranh, Hạng Quân Vãn, Hạng Quân Nhu ba người qua cửa. Hai nữ nhi của Hạng gia đều thông qua, ngược lại là bốn vị công chúa Thương Nguyệt quốc không có người nào có thể lọt vào trận đấu cuối cùng, điều này làm cho biểu tình của Công Tôn Nam có chút khó coi.
Trận đấu thứ tư là so về vũ khúc, mọi người lại trở về đại điện. Một ngày thời gian, đều tiêu hao hết vào các trận đấu, tuy rằng trong lúc đó có vài sự cố, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng hưng trí của mọi người. Đặc biệt là đã đến hồi cuối, mọi người trong lòng đối với kết quả bắt đầu có chút chờ mong, thậm chí quan viên bí mật cá cược, cược xem ba cô gái ai sẽ là đầu danh.
Đối với việc cá cược, Công Tôn Nam mở một mắt nhắm một mắt, dù sao chỉ là giải trí, cá cược cũng không có cái gì.
Ở dưới sự ngầm đống ý của hắn, trong đại điện Thương Nguyệt quốc văn võ quan viên thậm chí cả cung nhân hầu hạ cũng đều cá cược. Rất nhiều người cho rằng cuộc tỷ thí này sẽ kết thúc bằng chiến thắng của Vân Tranh, dù sao tài năng của Vân Tranh mọi người đều nghe danh, đặc biệt là vũ đạo của nàng, từng được người khen ngợi là phiên nhược kinh hồng. Lúc này đây Vân Tranh nhất định thắng định rồi!
Không chỉ quan viên, mà ngay cả vài cái lão đại cũng bắt đầu đặt cược. Hoàng đế Bách Lý Ảnh Chu Liên quốc cùng Thái tử Nguyên Việt Dực Nhân quốc đều cược Vân Tranh sẽ thắng, Hoàng đế Trịnh Khắc Đường Hỷ quốc cố tình cho rằng Hạng Quân Nhu sẽ trở thành hắc mã, Công Tôn Nam chưa tham gia, Thái tử Công Tôn Ký ngược lại cược Hạng Quân Nhu sẽ thắng, dù sao Hạng Quân Nhu là em gái ruột của Thái tử trắc phi Hạng Quân Mỹ, làm tỷ phu, sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ!
Bách Lý Giao ngồi ở bên người Phượng Cửu, nghịch hạt hạch đào, càng không ngừng xem kết quả đặt cược, "Phượng Cửu, ngươi nói Thái Bình quận chúa sẽ thắng sao?"
"Nương tử của ta, khẳng định sẽ thắng."
"Thành! Vì ngươi nói những lời này, ta liền cược Thái Bình quận chúa!" Bách Lý Giao tùy tay xuất ra một vạn ngân phiếu, cược Hạng Quân Vãn thắng.
Bất quá, dù cho có Phượng Cửu cùng Bách Lý Giao "cổ động", người đặt cho Hạng Quân Vãn cũng chỉ lác đác không có mấy ai. Cuối cùng công tác thống kê kết quả, người đặt Vân Tranh thắng nhiều nhất, tiếp theo là Hạng Quân Nhu, cuối cùng mới là Hạng Quân Vãn.
Vân Tranh nguyên bổn tưởng rằng không có người cược Hạng Quân Vãn sẽ thắng, không nghĩ tới Phượng Cửu cùng Bách Lý Giao đều đặt cửa ở trên người Hạng Quân Vãn, còn có Công Tôn Lan Tịch, cũng ủng hộ Hạng Quân Vãn, điều này làm cho Vân Tranh vốn háo thắng càng thêm không thoải mái.
Nhìn Hạng Quân Vãn vẻ mặt bình thản, không chút nào khẩn trương, Vân Tranh nắm chặt lấy nắm tay. Đây là cơ hội duy nhất của ả! Vân Tranh biết được, nếu lúc này đây ả thua, kia không chỉ có là mất mặt ở trước mặt tứ quốc, hơn nữa cùng Phượng Cửu trong lúc đó khoảng cách sẽ càng thêm xa xôi. Vừa nghĩ tới Phượng Cửu về sau sẽ ở cùng kẻ quái dị kia, trong lòng Vân Tranh cảm thấy rất thống khổ. Cho nên, lần này ả nhất định phải thắng! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Ở trận đấu đầu tiên, Vân Tranh không có đem Hạng Quân Vãn để vào mắt, trong mắt ả, một nữ tử vô đức vô năng vô tài vô mạo, làm sao cũng không thể thông qua trận đấu. Nhưng mà Hạng Quân Vãn cố tình kiên trì tới cuối cùng, khiến cho Vân Tranh không thể không đem tâm khinh suất thu liễm, bắt đầu một lần nữa đánh giá Hạng Quân Vãn.
Nếu lần đầu chỉ tính Hạng Quân Vãn vận khí tốt, nhưng lần thứ hai lần thứ ba nàng đều có thể thông qua, cái này không phải đơn giản là vấn đề vận khí. Vân Tranh rốt cục ý thức được, Hạng Quân Vãn cũng không phải vô năng như trong lời đồn, có lẽ lúc trước nàng hết thảy đều là ngụy trang, có lẽ nguyên nhân vì nàng ngụy trang như thế, mới mê hoặc được Phượng Cửu.
Nghĩ đến đây, Vân Tranh nhịn không được nhìn về phía Phượng Cửu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Độc Y Xấu Phi
Ficción GeneralTác Giả : Chá Mễ Thố Thể loại : Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ cường, 3S, HE Số Chương : 98 Trạng Thái : FULL Nguồn: bachthienlau.wordpress.com ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ -Nữ nhân chết tiệt, ngươi thế nhưng gạt ta! Yến vương gắt gao nắm lấy tay...