Chương 97: Hoa Rơi Trong Mộng Biết Bao Nhiêu (Hạ)

4.4K 104 0
                                    

  "Thiếu phu nhân, không hay rồi!"

Hạng Quân Vãn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc tột cùng thì đột nhiên A Triệu đến bên phòng nàng, vẻ mặt nghiêm túc.

"Làm sao?"

Tuy rằng A Triệu là nhi tử của Tiêu thúc cùng Tiêu thẩm, nhưng sau chuyện hắn hỏi thăm Vân Tranh, Hạng Quân Vãn đối với hắn có thêm một tia đề phòng. Không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị. Khi thấy A Triệu đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Hạng Quân Vãn vẫn hết sức cảnh giác, đưa tay vuốt ve Hoả Quỳ, biểu tình bình tĩnh.

"Thiếu chủ, sợ là đã xảy ra chuyện ——"

Dù Hạng Quân Vãn đối với A Triệu có điều hoài nghi, nhưng khi nghe đến lời hắn nói, những thứ đó đều bị quăng hết sang một bên, lúc này trong đầu nàng chỉ có Phượng Cửu. Kỳ thật thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, nói không lo lắng đó là không có khả năng. Đặc biệt là mấy ngày nay, Hạng Quân Vãn có chút tâm thần không yên, khi A Triệu nói lời này thân mình nàng bất giác lay động một chút, bất quá sau vẫn kìm chế lay động, nghiêng mặt quay mắt về phía A Triệu.

"Ngươi nói cái gì?" Bốn chữ này, Hạng Quân Vãn nói vô cùng chậm, nếu cẩn thận nghe sẽ phát hiện thanh âm của nàng run nhè nhẹ.

"Thiếu chủ trước khi đi đã nói mười ngày sau nhất định trở về, nhưng đến bây giờ, chúng ta vẫn không có thu được bất cứ tin tức gì. Phụ thân ta đi Bàn Long thành hỏi thăm tin tức đã ba ngày còn chưa có trở lại, nói không chừng lần này......" A Triệu cắn chặt răng gian nan nói ra bốn chữ, "Dữ nhiều lành ít."

"Phụ thân lúc đi dặn dò ta cùng mẫu thân, chuyện của thiếu chủ không thể để cho người biết, nhưng ta cảm thấy giấu diếm đối với người chung quy là không tốt. Thiếu chủ đi gấp gáp để chúng ta mở Bát Quái trận, khiến cho thời gian trên đảo trôi qua chậm hơn thế giới bên ngoài. Tính đúng ra, thiếu chủ mất đi liên hệ đã mười tám ngày ——"

Cho dù Hạng Quân Vãn tâm lý có bình tĩnh bao nhiêu, khi nghe đến những điều nay, hiện tại cũng ngồi không yên.

Khó trách khi đến trên đảo, Hỏa Quỳ luôn không yên, chẳng lẽ đây là Bát Quái trận mà A Triệu nói đến? Mười tám ngày, nàng cứ nghĩ chỉ là mười một mười hai ngày, không ngờ bên ngoài đã mười tám ngày! Mười tám ngày bặt âm vô tín, đây không phải là tác phong của Phượng Cửu! Chẳng lẽ thật sự như A Triệu nói, Phượng Cửu gặp sự tình gì ngoài ý muốn sao?

Hạng Quân Vãn cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, không thể quá nóng vội, có lẽ mọi chuyện không tệ đến như vậy! Hạng Quân Vãn trấn an chính mình. Toàn bộ vẻ mặt của nàng A Triệu thu hết vào mắt, con ngươi hắn tối sầm u ám, sau lại trong suốt không thấy đáy.

"Tiêu thúc khi nào trở về?" (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

"Còn chưa biết, ta không hề thu được tin tức từ phụ thân." A Triệu lắc đầu, "Ta rất lo lắng tình huống trong Bàn Long thành, lo lắng thiếu chủ, cũng lo lắng cho phụ thân ta ——"

A Triệu cũng không nói cái gì khác, lén lút lui ra ngoài, chờ hắn ra khỏi cửa, trong phòng an tĩnh lại.

"Hỏa Quỳ, ngươi nghĩ hắn có ý tứ gì? Hay là Phượng Cửu thật sự có chuyện rồi?"

Hạng Quân Vãn tựa lưng vào ghế, từ lúc A Triệu rồi, nàng ngực vẫn buồn một hơi. Trong lời nói cử chỉ của A Triệu, tựa hồ hắn đang ám chỉ cái gì, lại một mực không nói rõ. Thoạt nhìn bên ngoài hắn có vẻ lo lắng cho Phượng Cửu cùng Tiêu thúc, nhưng Hạng Quân Vãn cảm thấy hắn nói suốt cả buổi, là cố ý có mục đích khác, nhưng rốt cuộc vì sao A Triệu lại nói như vậy, Hạng Quân Vãn dù gì thì cũng không phải con giun trong bụng hắn, đương nhiên đoán không được.

"Tê ——" Hỏa Quỳ chuyển động, cả người màu hoàng kim nhẹ nhàng siết trên tay Hạng Quân Vãn.

"Ngươi là nói, để cho ta tương kế tựu kế?"

"Tê ——" Hoả Quỳ buông lỏng, rời khỏi người Hạng Quân Vãn, từ khe lách mình ra ngoài, thoáng chốc, một nắm lông trắng tuyết theo Hoả Quỳ vào phòng, không đợi Hỏa Quỳ tới trước, cục lông trắng đã nhào vào lòng Hạng Quân Vãn. "Chít chít ——"

"Tiểu Ngân!"

Tại Đào Hoa Ổ nhìn thấy Ngân Hồ, Hạng Quân Vãn mắt mở to hết mức. Lúc trước rời khỏi Cẩm thành, Phượng Cửu đem Tiểu Ngân quăng cho Bách Lý Giao, hiện tại Tiểu Ngân xuất hiện Đào Hoa Ổ, chẳng lẽ Bách Lý Giao đến đây? Vậy chuyện hắn dịch dung thành Phượng Cửu có phải đã bị lộ hay không?

"Chít chít ——" Tiểu Ngân vốn dĩ trắng tuyết nay đã biến thành xám, nhìn qua có chút chật vật, nhưng tinh khí mười phần. Nhìn thấy Hạng Quân Vãn, Tiểu Ngân đặc biệt vui vẻ, mũi hồng hồng cọ cọ lên tay Hạng Quân Vãn.

"Ngươi chừng nào thì đến? Đến thế nào? Ngươi cùng Hỏa Quỳ, có phải thông đồng với nhau hay không?"

Hạng Quân Vãn thật lâu không gặp Ngân Hồ, rất nhớ nó, một bên xoa lông Tiểu Ngân, một bên nhìn Hoả Quỳ cuộn thành một núi nhỏ. Hai bé này, trước kia cãi nhau ầm ĩ, lúc này ở chung thật hoà thuận.

Bất quá, Hỏa Quỳ cùng Ngân Hồ rốt cuộc là động vật, không thể nói chuyện, Hạng Quân Vãn không thể nào đoán được, cũng vô pháp biết sau lưng chuyện này là mưu đồ gì. Duy nhất nàng có thể xác định, thông qua Ngân Hồ chắc chắn có thể tìm được Phượng Cửu, điều này là không thể nghi ngờ.

Ngày hôm sau, Hạng Quân Vãn đơn giản thu thập một chút, rồi tìm A Triệu.

"A Triệu, ta muốn đi Bàn Long thành. Ngươi dẫn ta đi!"

A Triệu dường như đã dự liệu trước Hạng Quân Vãn sẽ đến, sớm đã chuẩn bị tốt, thu thập hành lý. Thấy Hạng Quân Vãn chủ động muốn đi Bàn Long thành, A Triệu còn nói thêm một câu. "Thiếu phu nhân, nếu người không đến ta vẫn sẽ chuẩn bị đi trước. Nếu người muốn đi, chúng ta đi cùng nhau."

Lúc đi, Hạng Quân Vãn tuyệt nhiên không thấy Tiêu thẩm, điều này càng khiến nàng thêm xác định, A Triệu. Hiện tại chỉ có thể đi từng bước xem từng bước!

A Triệu giải khai Bát Quái trận, mang Hạng Quân Vãn rời khỏi Đào Hoa Ổ. Trên đường, Hỏa Quỳ giấu mình trong tóc Hạng Quân Vãn, hoá thân thành một nhánh trâm cài, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía, con lại Tiểu Ngân được Hạng Quân Vãn giấu trong bao đeo sau lưng. Hai người một trước một sau, cước bộ lên núi, A Triệu từ trong rừng dẫn ra hai con ngựa. "Chúng ta không xa, đại khái sáng sớm ngày mai có thể đến Bàn Long thành."

Dọc theo đường đi, Hạng Quân Vãn đối với A Triệu đề phòng thuỷ chung không buông, vô luận ăn cơm hay uống nước, nàng đều mang theo cảnh giác, nhưng tuyệt đối không biểu hiện ra ngoài. A Triệu vẫn như trước đây, trầm mặc ít nói, ngẫu nhiên nói một đôi lời, mà càng giống như những lời này cũng không phải là do hắn nói ra.

Chạy một ngày, buổi tối bọn họ dừng chân trong rừng rậm. A Triệu thu thập củi đốt lửa, lại làm thịt và lương khô, mở nước đưa cho Hạng Quân Vãn.

"Thiếu phu nhân, chúng ta nên nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai đi sớm!" Nói xong, A Triệu thối lui ngồi xa ra một bên, cắn thịt ăn, toàn bộ hết thảy trái ngược với hoài nghi trong lòng Hạng Quân Vãn, A Triệu này rốt cuộc đang mưu tính cái gì?

Thịt cùng lương khô Hạng Quân Vãn đều kiểm tra rồi, không hề có độc, về phần trong nước càng không có vấn đề, chỉ là hương vị thoáng có chút quái dị, nhưng tương đồng với nước khoáng tự nhiên.

A Triệu ăn uống xong xuôi liền dựa vào một gốc đại thụ ngủ, Hạng Quân Vãn thả Tiểu Ngân, chính mình cũng dựa một gốc cây. Cưỡi ngựa một ngày trời, nàng cảm thấy hơi mệt chút. Nếu bình thường, nàng hắn là sẽ không khốn đến mức này, chỉ là hiện tại nàng đang có thai, tựa hồ càng thêm mệt rã rời, thoáng chốc, Hạng Quân Vãn đã ngủ.

Độc Y Xấu PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ