Bữa tối thịnh soạn xong, Huân Y theo Phí Dạ rời đi.
Mạch Khê nằm trong lòng Lôi Dận, ngoan ngoãn như con cừu nhỏ. Ngẫm lại chuyện đã xảy ra hôm nay, cô không nhịn được mà cười ra tiếng.
Lôi Dận nâng khuôn mặt cô lên...
"Ngây ngô cười cái gì vậy?" Đáy mắt hắn nồng đậm tình yêu.
Mạch Khê xoay người, hai tay ôm lấy cổ hắn, đôi mắt đảo đảo, "Ông xã, anh nói xem, có phải Phí Dạ yêu Huân Y không?"
"Có phải hay không thì loại chuyện này anh cũng không nói rõ được." Lôi Dận biết cô bắt đầu giở trò tinh quái, cũng mười phần nhẫn nại đùa giỡn với cô.
"Em thấy, trăm phần trăm là động lòng rồi." Mạch Khê tràn đầy tự tin, "Anh nghĩ xem nha, sau lúc Phí Dạ trở về từ Provence thì như người mất hồn đó. Hôm nay, lúc nhìn thấy Huân Y, ánh mắt anh ấy hoàn toàn thay đổi, lại còn chủ động để Huân Y đến nhà anh ấy. Nếu không phải động lòng thì còn là cái gì nữa. Hơn nữa, em cũng biết con bé Huân Y rất thích Phí Dạ."
"Em đó, quan tâm quá mức." Lôi Dận đưa tay nhéo mũi cô một cái. Tuy rằng đều đã làm cha mẹ nhưng hắn vẫn cưng chiều cô như ngày nào, còn có sự yêu thương như đối với một đứa trẻ vậy.
"Chỉ sợ là em ghép nhầm đôi uyên ương thôi. Nếu hai người đó không đến được với nhau thì tất cả những gì em làm hôm nay chỉ là uổng công."
"Sao không thể đến với nhau? Trừ phi Phí Dạ thật sự không yêu Huân Y." Mạch Khê phản đối.
Lôi Dận cười cười, ôm chặt cô vào lòng...
"Anh hỏi em, Huân Y bao nhiêu tuổi?"
"Mười tám tuổi."
"Còn Phí Dạ?"
"À...nếu nhớ không lầm thì là ba mươi ba."
Lôi Dận gật đầu, "Đây chính là vấn đề, trong lòng Phí Dạ có điểm cố kỵ."
"Ý anh nói là chênh lệch tuổi tác?" Mạch Khê buồn cười nhìn Lôi Dận, "Cho dù thế thì sao chứ? Anh với em cũng chênh nhau đến hơn mười tuổi đó, có sao đâu."
Lôi Dận hôn nhẹ một cái lên môi cô rồi cúi đầu nói nhỏ, "Em đúng là 'đứng nói chuyện không sợ đau thắt lưng'. Em cho là kém mười mấy tuổi không tính là gì sao? Em có biết anh yêu em vô cùng áp lực không? Em trẻ tuổi, xinh đẹp, qua vài năm, khi anh đã là một ông già thì em vẫn còn trẻ đẹp. Nếu anh lìa đời này, ai có thể chăm sóc tiếp cho em đây? Tâm tư Phí Dạ anh có thể hiểu được. Tính cách cậu ấy luôn trầm ổn, bình tĩnh, nhưng càng là đàn ông có tính cách này thì càng không dám mạo hiểm. Ngẫm lại xem, năm nay Huân Y mới mười tám tuổi, cô ấy vẫn còn là một cô bé, hiểu được thế nào là tình yêu sao? Hoặc là, cô ấy đối với Phí Dạ chỉ là tình cảm nhất thời, đến khi cô ấy gặp được người đàn ông mình thực sự yêu, vậy phải làm sao? Nếu Phí Dạ đã thực sự yêu Huân Y thì người đi cùng suốt cuộc đời cậu ấy sẽ là Huân Y. Anh rất hiểu Phí Dạ, cậu ấy cũng giống anh, hoặc là không yêu, hoặc là phải bên nhau trọn đời. Cậu ấy có thể trao cho Huân Y hứa hẹn một đời, nhưng lại không thể khẳng định mình là người đàn ông Huân muốn."
BẠN ĐANG ĐỌC
Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm
RomanceTên truyện: 《危险游戏:总裁十恶不赦》 | Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời. Tác giả: 殷寻 | Ân Tầm. Nguồn convert: Tangthuvien. Thể loại: Cường thủ hào đoạt, Hào môn thế gia, Hắc bang tình cừu, Trước ngược sau sủng (Ngược nhẹ, và sủng không phải để đền...
