Chương 1 - Nỗi sợ thời thơ ấu

1.2K 66 1
                                    


Tại Styria, chúng tôi dù không giàu có gì cho lắm, nhưng vẫn sống trong lâu đài hoặc dinh thự. Một khoản thu nhập nhỏ ở vùng này của thế giới cũng khá ổn định. Chỉ tám hay chín trăm lợi tức mỗi năm đã là điều kỳ diệu rồi. Sự thiếu thốn nơi đây đủ để làm nổi bật cuộc sống sung túc của chúng tôi. Cha tôi là người Anh, và tên họ tôi cũng theo tiếng Anh, mặc dù tôi chưa từng đặt chân tới Anh Quốc. Nhưng ở giữa chốn hiu quạnh hoang sơ này, nơi mà mọi thứ đều rẻ bèo một cách kỳ lạ, tôi thật sự không hiểu làm thế nào lại càng có thêm nhiều tiền đổ vào sự sung túc của mình, hay thậm chí còn cả sự xa hoa. 

Cha làm công chức ở Áo, nghỉ hưu khi nhận tiền trợ cấp và gia sản của ông, đã mua lại tòa dinh thự mang nét phong kiến cùng miếng đất xung quanh nó, quả là một món hời.

Không phong cảnh nào có thể tuyệt đẹp và cô độc hơn. Nó nằm trên một mô đất nhỏ trong rừng. Đường đi rất hẹp và hoang sơ, dẫn thẳng tới cây cầu sắt mà vào thời của tôi con cầu chưa từng được nâng lên, bên dưới con hào bao quanh thành trì là cá pecca với rất nhiều thiên nga lướt trên mặt ao, cùng đám hoa huệ nước nổi lềnh bềnh. 

Trên tất cả, tòa lâu đài có rất nhiều cửa sổ hướng ra phía trước; các khung cửa trên tháp và nhà thờ nhỏ theo kiến trúc Gothic.

Trước cổng mở ra một khu rừng với trảng cỏ gồ ghề tuyệt đẹp, và phía bên phải là con cầu dốc dẫn tới dòng suối, sâu trong bóng tối qua rừng cây gỗ. Tôi đã nói rằng nơi đây rất hiu quạnh. Bạn cứ thử nhìn xem có thật vậy không. Từ cửa chính trông ra con đường, khu rừng mà tòa lâu đài của chúng tôi ngự trị dài 15 dặm về bên phải và 12 dặm về bên trái. Ngôi làng có người gần nhất cũng cách khoảng 7 dặm Anh cánh trái. Còn dinh thự có người gần nhất là của vị đại tướng già Spielsdorf, gần hai mươi dặm cánh phải.

Tôi có nói "ngôi làng có người gần nhất," bởi vì chỉ ba dặm về phía Tây, cùng hướng với dinh thự của đại tướng Spielsdorf là một ngôi làng bỏ hoang với căn nhà thờ nhỏ kì lạ, không mái, trên lối đi đầy những ngôi mộ mốc meo của dòng họ đáng tự hào Karnstein giờ đã chết hết, họ từng sở hữu cả tòa lâu đài bỏ hoang nằm sâu trong rừng rậm, trông ra tàn tích yên ắng của thị trấn.

Để tôn trọng nguyên do dẫn tới sự ruồng bỏ và u ám một cách ấn tượng này, còn có một truyền thuyết mà tôi sẽ kể lại cho các bạn vào dịp khác.

Giờ tôi phải nói về nhóm người ít ỏi cư ngụ trong tòa lâu đài của chúng tôi. Không tính người làm, hay đám người ở trú tại các căn phòng xây liền với dinh thự. Hãy nghe và tự lấy làm kinh ngạc đi! Cha tôi, người đàn ông tốt bụng nhất thế giới đang mỗi lúc một già hơn; và tôi, vào ngày mà câu chuyện này bắt đầu, mới chỉ 19. Đã được tám năm kể từ khi ấy. 

Cả gia đình chỉ có tôi và cha sống trong lâu đài. Mẹ tôi, quý bà Styria đã qua đời khi tôi vẫn còn trong tuổi ấu thơ, nhưng tôi có một vị phó mẫu ân cần, người đã trông nom tôi, có thể nói là từ khi còn rất bé. Tôi không thể nhớ nổi từ lúc nào gương mặt mũm mĩm, hiền lành của bà đã không còn xa lạ trong trí nhớ của tôi. 

Đó là bà Perrodon tới từ Bern, với tất cả quan tâm và tấm lòng đôn hậu bù đắp cho sự mất mát về người mẹ mà tôi thậm trí còn không nhớ nổi, bà ấy mất sớm tới vậy đấy. Perrodon là người thứ ba tham gia bữa tối thân mật bé nhỏ của chúng tôi. Còn người thứ tư, De Lafontaine, một quý cô mà tôi tin bạn ắt phải gọi là một "phó mẫu hoàn mỹ". Cô nói được tiếng Pháp và Đức, còn bà Perrodon thì tiếng Pháp và tiếng Anh bồi, điều đó sẽ ngăn việc cha con tôi quên mất thứ ngôn ngữ ấy, một phần cũng vì lòng yêu nước mà chúng tôi nói tiếng Anh mỗi ngày. Hậu quả là chúng tôi nói lẫn lộn các thứ tiếng với nhau, người ngoài luôn lấy làm tức cười vì điều đó và tôi cũng sẽ không thử mô tả lại câu chuyện này. Ngoài ra còn có hai đến ba cô bạn khác chạc tầm tuổi tôi là khách ghé thăm thường xuyên, có lúc ở lại với tôi lâu ngày; và thỉnh thoảng tôi cũng đáp lễ lại bằng chuyến thăm hỏi khác. 

MillarcaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ