Nhóm của Shinichi đang đi trên hành lang, khắp nơi chỉ toàn là tranh và và tượng quỷ khiến 2 cô gái bấu chặt lấy cánh tay 2 chàng trai không rời, đặc biệt là Ran. Shinichi cười gượng.
- Này Ran, không cần phải bấu chặt đến thế đâu ! Có gì đáng sợ đâu chỉ là mấy bức tranh bức tượng thôi mà !
- Tranh tượng gì chứ nó đáng sợ lắm cậu biết không ?!! - Ran nói như sắp khóc, ngước đôi mắt màu Tử Đằng ngấn nước lên nhìn anh.
- À, ờ... - Shin cười gượng gạo, bó tay với cô nàng này.
Cộp...cộp...cộp...
- AI ĐÓ ?!! - Shinichi quay mặt lại, chẳng có ai cả.
- Sao vậy Shinichi ? - Ran hỏi.
- Có ai đó đang theo dõi chúng ta !!! - Shinichi khẳng định, mắt vẫn láo liên xung quanh.
- Sao cơ ?!! - Sonoko quay mặt lại nhưng chẳng thấy ai cả. - Này, tớ có thấy ai đâu ?!!
- Rõ ràng là có tiếng bước chân mà !!! Chắc chắn có ai đang theo dõi chúng ta !!! - Shinichi nói, típ tục tìm kiếm xung quanh.
Sau 1 hồi tìm kiếm xung quanh, quả thật là không có ai, nhưng Shinichi vẫn cố chấp.
- Rõ ràng là có !!! Tớ có nghe thấy tiếng bước chân mà !!!
- Rồi giờ thì sao ? Có thấy ai đâu ? Cậu mắc bệnh thám tử nặng quá rồi tên Shinichi kia ! - Sonoko chán nản dựa lưng vào tường, bỗng...
Kẹt...
- Á !!! - Sonoko la lên 1 tiếng khiến cả bọn quay lại nhìn. Có 1 cánh cửa xoay và cô nàng đang dần rơi vào trong.
- SONOKO !!! - Makoto hét lên vội chạy vào theo cô. Shinichi và Ran thấy vậy cũng vào theo. Khi cả 4 người rơi vào trong thì cánh cửa xoay cũng đóng lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trả lại 1 khoảng không tĩnh lặng...
————————————————————————————————————————————————————————
- Aoko , nhìn này !!! - Kaito kêu lên khiến Aoko hốt hoảng chạy lại.
- Chuyện gì thế ?!! Có chuyện gì sao ?!!
- Đây ! - Kaito giơ ra trước mặt cô 1 chiếc khăn tay màu Tử Đằng, dù ko thêu tên nhưng Aoko vẫn biết là của ai.
- Ran ! Là Ran ! Nhưng tại sao...
- Chưa hết ! Đây ! - Kaito chìa ra 1 chiếc đèn pin bị vỡ mất 1 phần kính nhưng vẫn còn đang chiếu sáng, có vẻ như nó đã từng bị rơi xuống đất từ 1 độ cao nào đó.
- Là 1 chiếc đèn pin ! Lẽ nào...họ đã bị ma bắt rồi ?!! - Aoko sợ hãi rùng mình.
- Ngốc ạ, trên đời làm gì có ma ! Chắc chắn là do bàn tay con người làm ! Chưa biết mục đích của hắn là gì, có phải chỉ đơn thuần là muốn hù dọa chúng ta rời khỏi ngôi nhà này ? Hay...vì còn 1 mục đích khác mà chúng ta không thể ngờ tới ? - Kaito trầm ngâm phân tích, mọi chuyện đã đi quá xa so với tưởng tượng ban đầu rồi. Dựa vào tình trạng hiện nay cùng 2 vật chứng vừa mới nhặt đc có thể suy ra rằng...có thể mọi người đã bị mất tích...ngay tại nơi này...
"Mở cửa ra...mở cửa ra...ai cứu vs...mở raaaa..."
- Có tiếng kêu cứu... - Aoko nói.
- Vọng lại từ phía trên... - Kaito tiếp lời.
- LÀ TẦNG 2 !!! - Cả hai nhìn nhau đồng thanh rồi 3 chân 4 cẳng chạy lên lầu. Sau khi cả 2 vừa đi khỏi, bóng đen bí ẩn mới bước ra.
- Kì đà cản mũi !
————————————————————————————————————————————————————————- MỞ CỬA RA !!! MỞ CỬA RA !!! - Hattori vừa hét vừa đập cửa ầm ầm. Thật là, cửa nhà bỏ hoang lâu năm sao chắc thế, đạp cửa cũng chẳng ăn thua.
- Thôi bỏ đi ! Không làm gì được đâu ! - Hakuba chán nản nói, đạp nãy giờ chân anh muốn sưng lên rồi.
- Bỏ là bỏ thế nào ?!! Chẳng lẽ chịu bị nhốt ở đây tới già à ?!! - Hattori cãi lại, vẫn tiếp tục đập cửa.
- Chứ giờ cậu làm gì ? - Hakuba hỏi. - Nãy giờ có mở ra được đâu !
- Chết tiệt !!! - Thấy Hakuba nói đúng Hattori hoàn toàn chẳng thể cãi lại , anh chàng buông 1 tiếng chửi rồi bỏ cuộc.
- Có lẽ hắn đã phát hiện ra chúng ta rồi ! - Shiho nói. - Hoặc cũng có thể từ khi chúng ta bước vào đây ! Chắc hắn đang cố tìm cách đuổi chúng ta ra khỏi nơi này !
- Đuổi thì đuổi từ lúc đầu đi sao tự nhiên nhốt chúng ta ?!! - Hattori bực dọc.
- Có thể hắn chưa kịp làm gì đã thấy chúng ta đi vào đây nên chuyển sang cách là nhốt cả bọn lại ! - Shiho nói tiếp. - Có thể hắn đang làm việc gì đó mà người ngoài không thể biết !
- Việc gì đó...là việc gì ? Tại sao chúng ta không thể biết ? - Kazuha run rẩy hỏi.
- Có thể là việc gì đó mà pháp luật không cho phép ! Còn nếu chúng ta biết...thì có lẽ sẽ bị như thế này ! - Shiho chỉ tay vào chiếc đầu lâu lúc nãy, Kazuha quá sợ nên hết dám hó hé gì.
Cả bọn ngồi thẫn thờ bất lực, chỉ chung 1 suy nghĩ là "làm sao thoát ra, chẳng lẽ phải ở đây cả đời , tui chưa muốn chết,...v...v..." đủ thứ. Đang chìm đắm trong những suy nghĩ của sự tuyệt vọng thì 1 thanh âm vang lên như ánh sáng cứu rỗi đời.
- NÈ, CÁC CẬU Ở ĐÂU ?!! TRẢ LỜI ĐI !!!
- Giọng nói này...- Hattori ngạc nhiên.
- Là Kaito !!! - Hakuba reo lên.
"Đây là vị cứu tinh của muôn loại !"
Đón chap típ nhé mina ! 🤗
BẠN ĐANG ĐỌC
[fic Conan] Sợi tơ hồng
أدب الهواةCâu chuyện xoay quanh những thanh mai trúc mã chơi với nhau từ nhỏ, mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu ?