Cả Yến quốc này, nam nhân đều muốn một lần đến Giang Châu, nghe đồn ở đó có một vũ lâu, nghe đồn ở đó có giai nhân khuynh thế.Có biết vì sao người đời gọi nó là vũ lâu không, bởi tất cả những nữ nhân ở đây, chỉ bán nghệ không bán thân. Dẫu cho bạc vàng nhiều ra sao, cùng không thể.
Giai nhân khuynh thế kia chính là chủ nhân của vũ lâu ấy, mỗi năm nàng chỉ lộ diện một lần, vào ngày mồng bảy tháng bảy.
Nghe đồn rằng, nàng đẹp đến ma mị.
Nghe đồn rằng, nhìn nàng một lần, vạn kiếp không thể quên.
.....Hết thảy cũng chỉ là đồn mà thôi. Hắn không tin rằng trên đời có nữ nhân đẹp như thế.
Hắn nhất định phải nhìn thấy nàng, phải xem thử nữ nhân khiến nam nhân điên đảo kia rốt cuộc kiều diễm đến thế nào?
....Lam Nguyệt vân vê móng tay, nhìn hàng nam nhân chen chúc ngoài kia, cười đến nhạt nhẽo.
Năm năm, nàng đều đúng vào ngày mồng bảy tháng bảy lộ diện, nam nhân vì nàng điên đảo không ít, cớ sao người nàng chờ, vĩnh viễn không trở lại?Khẽ nâng ly rượu, từng chút thấm vào đầu lưỡi, tê tái đến lạ. Môi nàng khẽ ngâm nga..
"Nghìn tửu chưa say
Một tình đã hận."
....
Năm ấy, y không cho nàng uống rượu, y bảo: "Ta không thích mùi rượu trên môi nàng."Năm ấy, nàng gật đầu che mặt cười khúc khích: "Đáng chết, chọc người ta. "
Giờ đây nàng có uống nghìn chén cũng chẳng ai cản.
--------Năm ấy, nàng là kỹ nữ lầu xanh. Người người khinh bỉ, chế nhạo, cũng phải thôi, chỉ việc nằm ra cho người ta thỏa mãn rồi lấy tiền, có gì đáng tôn trọng.
Nàng gặp y vào ngày mồng bảy tháng bảy, một ngày mưa. Kể cũng lạ, nam nhân đến kỹ viện, lại một mình một góc uống rượu, có thể cũng bởi lẽ đó mà nàng để ý y. Y cứ thế nhìn xa xăm, nhìn về một miền trời khác, cười buồn. Còn nàng, si ngốc ngắm y, cho đến khi y quay đầu lại nhìn thấy nàng. Khi ấy, nàng không hiểu vì sao y bàng hoàng nhìn nàng như thế. Mãi sau này, khi nhớ lại, đều cười giễu bản thân.
Đêm ấy, y chọn nàng, cùng nàng một đêm hoan ái. Y say lắm thì phải, miệng cứ gọi cái gì đó.
Sau đó, y không đến nữa, nàng vẫn từng ngày, từng ngày ngóng trông.
Cho đến ngày mồng bảy tháng sau, y quay lại. Vẫn là góc bàn kia, nhưng lần này, cạnh y, có nàng.Cứ thế những ngày mồng bảy y đều đến. Một năm ấy, nàng chỉ gặp y mười hai lần, cớ gì nửa đời về sau, đều không thể quên.
Được hai năm, y mua nàng, cùng nàng sống ở một căn nhà nhỏ. Nhỏ thôi, nhưng ấm áp lắm. Ngày ngày y ra ngoài làm việc, nàng ở nhà nấu nướng, thêu thùa, hệt như một đôi phu thê.
Những ngày tháng ấy, là những ngày tháng nàng hạnh phúc nhất.
Dẫu cho ở bên y không một danh phận, nàng cũng cam.
Để rồi đến ngày hôm đó, mọi thứ dường như sụp đổ.
Ngày đó nàng lên chùa cầu bình an, nhưng ngày thứ hai lòng lại nóng như lửa đốt, đành cáo từ sư trụ trì. Về đến nhà, thấy cửa mở, nàng liền âm thầm đi vào, thật ra chỉ muốn chọc y mà thôi.