Chap 1

410 27 0
                                    


Chap 1


"Xã hội học ra đời nhằm đáp ứng nhu cầu thực tiễn. Trong việc đáp ứng các nhu cầu xã hội, cải tạo xã hội thì con người phải nhận thức được xã hội"...

Bên ngoài đại học quốc gia Seoul, nắng đã chan hoà trên những tán cây cổ thụ. Từng luồng gió nóng ẩm thi nhau lùa qua những ô cửa kính, báo hiệu cho một mùa hè nóng bỏng.

Trái ngược với không khí sôi động ấy, trong phòng, vị giáo sư vẫn say sưa giảng bài, mặc kệ những sinh viên yêu dấu của mình đang gục dần gục mòn vì nắng nóng.

– Ê, cậu đoán xem mấy phút nữa thì được tan?

Jackson vừa ngáp vừa quay sang khều JinYoung ngồi bên cạnh.

JinYoung đáp lại câu hỏi của bạn mình bằng vẻ mặt nghiêm túc ngàn năm cùng bàn tay vẫn đang không ngừng ghi chép:

– Tôi không biết, cũng không cần biết. Để im cho tôi học.

Biết là không thể nói chuyện với tên bạn mọt sách này trong những lúc nó đang tập trung, Jackson đành tiu nghỉu nằm úp mặt xuống bàn, rầu rầu nói:

– Thôi được rồi. Thế tớ đi ngủ đây. Bao giờ tan thì gọi tớ dậy.

JinYoung thoáng dừng bút, nghi hoặc nhìn sang bên cạnh:

– Sao hôm nay mày uể oải thế. Mọi hôm mấy môn khô khan này có làm cậu mệt mỏi đến thế đâu? – JinYoung chớp mắt bối rối – Mà nhìn nhà ngươi bủng beo thế này thì làm sao lúc nữa tham gia buổi tập được. Jaebum hyung bảo tớ nhắc cậu không được đến muộn nữa đâu đấy.

Như chợt nhớ ra điều gì, Jackson ngẩng mặt lên, lắc đầu lia lịa:

– Hôm nay thì không được. Báo với Jaebum hyung xin nghỉ hộ tớ.

Khuôn mặt đang nghiêm nghị của JinYoung bỗng chốc dãn ra thành nụ cười ngoác tận mang tai, để lộ những nếp nhăn xung quanh mắt:

– Ái chà chà. Lại đi gặp "người ta" đấy à?

Tuy tên bạn tính tình ẩm ương này chẳng nói rõ "người ta" là ai, nhưng Jackson vẫn có thể hiểu được JinYoung đang ám chỉ ai. Bằng chứng là mặt cậu chàng bỗng chốc đỏ gay, còn hai tai thì nóng bừng như phải bỏng.

– Khô... Không phải. Hôm nay thì không.

– Ầy! – JinYoung nguýt một tiếng rõ dài bằng tông giọng của mấy bà thím – Nhìn mặt nhà ngươi thế kia mà không phải thì ta đi đầu xuống đất. Thôi, dù gì thì "người ta" cũng đang ở bên cạnh nhà tớ, nịnh nhau tí đê rồi tớ nói tốt cho.

– Đã bảo không phải rồi mà. Thằng này sao mày cứ lắm mồm thế nhỉ! Tơ đi công chuyện của tớ! – Jackson có chút luống cuống. Trong cơn hấp tấp, cậu hùng hổ đập tay xuống bàn, thành công khiến JinYoung trật tự, đồng thời thành công gọi dậy hơn nửa lớp đang gà gật.

Một đám sinh viên giật mình nhốn nháo ngồi dậy, đối diện ngay với khuôn mặt từ ái của vị giáo sư.

Vị giáo sư già, tuổi đã ngoài năm mươi húng hắng ho, gõ gõ thước lên mặt bàn:

Shortfic (Jark): Một chút yêu anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ