49

4.3K 205 2
                                    

CHƯƠNG 49

" Tiếp tục đánh mạnh cho ta!"

Thanh âm thê lương truyền khắp nhà nhỏ, hỗn độn cùng thanh âm roi quất vào da thịt, tiếng thét chói tai vô cùng thê thảm nghe càng đặc biệt đáng sợ.

" Thiếu... thiếu gia... tha mạng a!" Tra tấn tạm dừng, nguời bị trói ở trên tường vội vàng cầu xin tha thứ, vết thương chi chít khắp thân thể, nếu còn tiếp tục đánh khẳng định sẽ gây tai nạn chết người a...

" Sự việc là như thế nào?" Vẫn không chiếm được đáp án vừa lòng, Đoàn Thần Phi hiển nhiên phi thường không vui. Y ngồi ở trên ghế, trừng mắt nhìn hạ nhân không chịu hảo hảo nói ra sự thật.

" Thiếu... gia... ta đã nói ... thật, là bởi vì Đoàn tổng quản nói... ai cũng không có thể đi vào quấy rầy... tiểu nhân mới không phát hiện..." Gương mặt khổ sở đầy đau đớn, nếu hắn biết sẽ phát sinh loại sự tình này, đương nhiên dù chết cũng phải vào xem tình huống của Đoàn tổng quản.

Thật lâu trước kia, tình trạng luôn là như vậy. Đoàn Thăng vài ngày không ra cửa là chuyện mà ai nhìn cũng quen, bọn hạ nhân cũng cũng không dám đi quấy rầy, sợ phiền tổng quản đại gia đang hưng trí.

Tất cả mọi người cảm thấy Đoàn tổng quản đã muốn đem tính toán sổ sách trở thành một loại lạc thú ...

Thật là một nguời khủng bố...

" Phải không?" Phát sinh loại sự tình này cũng đã quá mức nghiêm trọng rồi. Cũng không phải chỉ một câu " ai ra lệnh" , là có thể hàm hồ bỏ quá! Nếu Mạc Ngôn không đến vừa kịp lúc..." Tiếp tục đánh!" Đoàn Thần Phi đứng lên, sau khi bỏ lại một câu, liền rời khỏi hiện trường.

Tiếng thét bi thảm chói tai lại vang lên phía sau, y tuyệt không để ý.

" Nhĩ hảo lâu không có tới... đứa nhỏ..." Thanh âm già nua gọi Mạc Ngôn đang suy nghĩ quay về hiện tại, hắn quay đầu lại liền thấy, đích thật là lão bà bà.

Hắn dìu nàng ngồi xuống." Ân... Gần đây có chút việc bận rộn, ngài có khỏe không?" Lão bà bà... một mình ở trong căn phòng lớn như thế, đôi mắt lại không có phương tiện... rõ ràng nên kêu gia chú ý một chút, phái vài người đến chiếu cố nàng thôi.

Cứ như vậy để mặc lão bà bà một mình... rất đáng thương ...

" Bà bà tốt..." Hai mắt mờ mịt nhìn về phía trước, Mai cô thuần thục sờ sờ chén trà trên bàn, châm trà cho Mạc Ngôn.

" Bà bà... ta nói, nhất định gia sẽ phái người đến chiếu cố, nhĩ hảo có tốt không?" Mạc Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy tay lão bà bà, có điểm khổ sở.

Gia sao lại hồ đồ như thế, tại sao loại sự tình này cũng khinh thường ? Mặc kệ lão bà bà thân phận là gì, nàng hiện tại dù sao cũng đã lớn tuổi rồi...

Mai cô cười cười, đứa nhỏ này thật đúng là thiện lương a..." Không sao..không sao... bà bà sống tốt lắm, một người cũng thực vui vẻ. Hơn nữa... bà bà ở trong này bảo hộ một người."

" Bảo hộ một người?" Mạc Ngôn giấu không được kinh ngạc. Nơi này còn có người khác?

" Đúng vậy..." Mai cô đứng dậy, nắm lấy tay Mạc Ngôn, đi hướng bên trong sương phòng.

Giữa sương phòng có đặt một cái quan tài, Mạc Ngôn cả kinh.

Nguyên lai là... người chết!

" Người này... chính là ông nội của Thần Phi." Mai cô chậm rãi nói." Ta đã ở trong này thật lâu, lão gia không thích ồn ào, ta cũng cứ như vậy mà bồi hắn."

" Lão gia... ta mang cháu dâu ngài đến đây..." Mai cô thì thào tự nói. Mạc Mgôn bị không khí đau thương của bà bà cuốn hút, cảm thấy trong lòng đầy thương cảm...

" Đúng rồi... ngài mau trở về đi thôi. Thiếu gia có lẽ đang đi tìm ngươi a." Mai cô cười cười. Cảm nhận rất rõ ràng cảm giác lo lắng... đứa nhỏ kia... nói không chừng đang hướng bên này mà tìm!

Nếu như vậy liền phiền toái !

Dù sao cũng còn thời gian, hiện nay cũng không gấp làm gì...

Mạc Ngôn ngẩn người.

Đúng a... tính tính thời gian... gia hẳn là cũng đã trở lại... chính mình đi ra ngoài cũng một đoạn thời gian, nói không chừng y đã muốn đi tìm...kia phải chạy nhanh trở về!

" Lão... bà bà, ta đây đi về trước , ngày mai lại đến cùng ngươi..." Có điểm lo lắng, Mạc Ngôn vội vàng từ biệt lão bà bà, hướng cửa chạy đi.

A... người trẻ tuổi thật có sức sống a...

Hảo tối... sao lại như vậy... còn không có hừng đông sao?

Tay lơ đãng đụng phải cái gì đó, tiếp theo chính là thanh âm đồ sứ rơi xuống.

Trữ Ngự Diệp chống tay ở trên bàn ngủ gật, nghe được thanh âm lập tức bừng tỉnh.

" Thăng... ngươi tỉnh... di! Không cần mở!" Trữ Ngự Diệp bắt lấy tay Đoàn Thăng đang muốn kéo xuống miếng vải đen cột vào đôi mắt hắn, khẩn trương một chút.

" Sao lại như vậy?" Chính mình chậm rãi ngồi dậy, đột nhiên cảm giác chính mình bị ôm chặt lấy.

Trữ Ngự Diệp ôm chặt hắn, người trong ***g ngực chính mình là yếu ớt như thế... chính mình cư nhiên lại không phát hiện ra... thật sự là đại ngốc!

Trữ Ngự Diệp ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ nhàng đem sự tình đã trải qua nói một lần.

" Sao lại thế chứ... gạt ta!"Đoàn Thăng càng lo lắng, muốn trực tiếp giật phắt miếng vải đen xuống.

" Thăng... thật xin lỗi. Là lỗi của ta..." Kéo xuống tay hắn, Trữ Ngự Diệp nhẹ nhàng trấn an hắn. Sờ sờ hai má hắn, vô vàn thương tiếc." Còn đau không?"

Thân mình Đoàn Thăng một trận cứng đờ. Sao mà có thể... còn đau chứ?

Đã sớm không đau ! Ngu ngốc!

" Làm cho ta chiếu cố nhĩ hảo không tốt? Ta thật sự rất có lỗi..." Lại đem người trong ***g ngực ôm càng chặt, Trữ Ngự Diệp chậm rãi cầm tay hắn.

Đoàn Thăng lúc này, lại suy nghĩ đến chuyện khác.

Quý thần y... thật là nói như vậy sao? Chính mình thật sự suy yếu như thế? Thật là kỳ quái... quên đi... nếu là Quý thần y nói, hắn nhất định sẽ không gạt ta đâu!

Người này... là bởi vì thấy áy náy cho nên mới tới chiếu cố ta...

" Kỳ thật... ngươi có thể không cần để ý ta." Bất động thanh sắc muốn rút tay ra, lại phát hiện Trữ Ngự Diệp nắm thật chặt.

" Ta lang tâm cẩu phế, không có gì đáng giá làm phiền đến ngươi."

Trữ Ngự Diệp trong lòng tràn ngập căng thẳng!" Là ta không tốt... ngươi còn tức giận sao..." Trữ Ngự Diệp cảm thấy thập phần ân hận, khi nghe Đoàn Thăng lạnh lùng nói như vậy, y lại càng ân hận khôn nguôi.

Đoàn Thăng trầm mặc.

" Ta không tức giận. Tùy tiện ngươi." Câu nói cuối cùng kia, xem như ngầm đồng ý cho y chiếu cố chính mình.

Hắn nhẹ nhàng tựa đầu tựa vào vòm ngực Trữ Ngự Diệp, lại nặng nề ngủ.

[REPOST] Nam Thiếp - Tữ Vũ [Đam Mỹ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ