" Nương....?" Phu nhân vô cùng kinh ngạc, tất cả mọi người đều nhìn ra cửa.
Người kinh ngạc nhất có lẽ chính là Mạc Ngôn.
" Lão... lão bà bà...?" Mạc Ngôn kinh hô. Đột nhiên, hắn cảm thấy cánh tay Đoàn Thần Phi đang ôm hắn một trận co rút nhanh, lại đưa hắn vùi thật sâu vào vòm ngực dày rộng kia.
Mai cô cười cười, được Đoàn Thăng dìu vào đại sảnh.
" Đang ồn ào cái gì vậy?" Mai cô thản nhiên tiến vào, ánh mắt sáng ngời hữu thần, một chút cũng không giống người mất ánh sáng...
Nàng nhìn nhìn Mạc Ngôn, một mạt tươi cười hiện lên.
" Nương...Tại sao ngài lại đến đây...?" Phu nhân sắc mặt trắng bệch. Nàng biết nương hiểu rõ nhất đứa con chính mình.
Tên Đoàn Thăng này....
" Sao vậy...? Ta không thể tới à?" Ngồi xuống ghế dựa, Mai cô có vẻ thật nhẹ nhàng. Chỉ có Mạc Ngôn vẫn còn đang lâm vào trạng thái ngơ ngẩn.
Từ từ... phu nhân kêu lão bà bà là nương... vậy thì lão bà bà chính là bà nội của gia!? Sao... sao lại như vậy...?
Đang với vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm, Mạc Ngôn bị Đoàn Thần Phi kéo qua.
" Bà nội. Ta muốn cùng hắn thành thân, hy vọng bà nội đồng ý." Nói vừa xong, Đoàn Thần Phi liền kéo Mạc Ngôn quỳ xuống.
" A..." Phu nhân hét rầm lên." Sao lại có thể? Nương... ngươi nhìn hắn xem... cư nhiên muốn kết hôn với một nam nhân!? Không được ..."
Mai cô hướng tôn tử chính mình trát trát nhãn tình, rồi mới cố tình tỏ vẻ đứng đắn.
" Đúng vậy... cưới một nam nhân quả thật là rất kỳ quái... nương của ngươi giống như không thích đâu... ngươi nói nên làm sao đây? Phi nhi?" Mai cô cười cười đem Đoàn Thần Phi cùng Mạc Ngôn kéo lại gần, còn đem Mạc Ngôn kéo đến bên cạnh chính mình ngồi xuống.
Việc làm này rõ ràng là... là đã muốn đáp ứng rồi đấy thôi!
" Con cảm thấy, Giang Nam phong cảnh hữu tình, mưa thuận gió hoà, rất thích hợp mẫu thân tĩnh dưỡng. Nếu nàng không thích con dâu, con có thể an bài nàng đến đó giải sầu một chuyến." Đoàn Thần Phi lặng lẽ cùng Đoàn Thăng liếc mắt một cái.
Hai người trao đổi nhanh bằng mắt, đã biết đại sự nắm chắc trong tay.
Phu nhân tức giận đến sắc mặt xám ngoét.
" Như vậy a... hảo hảo hảo... kia cũng vất vả ngươi rồi. Ngươi nên đến Giang Nam một chút đi. Đúng rồi, nghe nói nơi đó điểm tâm không tồi... thuận đường gởi về cho ta một ít nga." Mai cô cười híp mắt đối phu nhân nói. Phu nhân tuy rằng sinh khí nhưng cũng không thể nói gì phản bác.
Nơi này, nàng đã không phải là người lớn nhất nữa.
Nương lại hiểu rõ đứa con nhất, đương nhiên việc gì đều phải nghe nàng...
Phu nhân phủ tay áo rời đi.
" Để cho bà nội nhìn xem nào... ha hả a... hảo, Mạc Ngôn thật sự là một bé ngoan. Phi nhi, ngươi làm sao tìm được người vợ tốt như thế a?" Mạc Ngôn bị Mai cô xoay ngang xoay dọc, nhưng hắn vẫn đang xuất thần đến tận đâu đâu.
Đoàn Thần Phi hiện lên một mạt thản nhiên tươi cười, không đáp.
Thật sự là... khó gặp... khó mà gặp được Phi nhi cũng có ngày tươi cười như thế... hảo, đứa nhỏ này thật hảo...
" Thăng nhi...? Thăng nhi lại đây." Đoàn Thăng chậm rãi tiêu sái qua.
Mai cô sờ sờ mặt hắn." Thăng nhi... thật sự là vất vả cho ngươi rồi. Đoàn gia cũng không xem ngươi như ngoại nhân, nếu ngươi yêu thích người nào đó... nhớ rõ đến nói cùng bà nội a... bà nội sẽ giúp ngươi làm chủ. Ân?"
Đoàn Thăng há mồm định nói, đột nhiên dừng lại. Hắn rõ ràng nhìn thấy trên mặt Đoàn Thần Phi đầy hoài nghi.
" Vâng, lão phu nhân."
" Bà nội, con đã quyết định đem Du Hương gả cho Đoàn Thăng rồi. Xin bà nội không cần lo lắng."
" A... là như thế a... hảo, Du Hương cũng tốt." Mai cô gật gật đầu." Được rồi... ta mệt mỏi. Chờ đến lúc các ngươi thành thân thì lại đến mời ta uống ly rượu mừng vậy." Mai cô khoát tay, đứng lên.
Trữ Ngự Diệp nóng nảy, hôm nay vốn thấy lão phu nhân, đáng lý ra đã có một cơ hội cho y cùng Đoàn Thăng bên nhau... nhưng không hiểu vì cái gì, Đoàn Thăng lại không nói ra... chẳng lẽ... hắn kỳ thật không thích mình sao?
Trữ Ngự Diệp đã muốn gấp đến độ chịu không nổi, mắt thấy thiếu gia cùng Mạc Ngôn sẽ thành thân, thế nhưng Đoàn Thăng cùng y còn ở vào tình trạng hoàn toàn không có tiến triển gì.
Mắt lại thấy Đoàn Thăng cũng sắp thành thân, bảo y làm sao không nôn nóng chứ?
Nhẫn nại của y cũng có cực hạn, y đã sớm muốn...
Nhìn thấy đèn trong trướng phòng hãy còn sáng, Trữ Ngự Diệp không chút do dự, lập tức đẩy cửa bước vào.
" Ngươi đến đây làm gì...?" Cho dù chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, Đoàn Thăng cũng là có thể phân biệt một cách rõ ràng người nọ chính là Trữ Ngự Diệp.
Tựa hồ, cũng chỉ có Trữ Ngự Diệp dám làm loại sự tình này......
" Ngươi rốt cuộc có thích ta hay không?" Trong bóng đêm, Đoàn Thăng cảm giác được hơi thở nguy hiểm. Trữ Ngự Diệp khẩu khí thật gấp, xem ra... lần này y thật sự nghiêm túc.
Đoàn Thăng thở dài, hắn đã muốn đủ phiền ... còn tới đây làm loạn...
Y không có thể im lặng vài ngày hay sao?
" Ta đối với ngươi như thế nào, ngươi còn không biết sao?" Đoàn Thăng thở dài.
" Vậy... vậy thì tại sao hôm nay ngươi không cùng lão phu nhân nói?" Trữ Ngự Diệp run giọng hỏi.
Đoàn Thăng ngừng một chút. Trong bóng đêm, hắn chỉ cảm thấy Trữ Ngự Diệp thật gần chính mình." Hôm nay... ngươi có biết hay không... ta chỉ là một cô nhi, một đứa con nuôi mà thôi, ngươi cảm thấy sẽ được giống như thiếu gia sao? Hắn là thiếu gia Đoàn gia, đương nhiên làm như thế nào đều có thể..."
Trữ Ngự Diệp cả kinh, đột nhiên tim một trận đau nhói. Y ôm chặt lấy Đoàn Thăng vào trong ngực...
" Quên đi... không nói vấn đề này nữa." Đoàn Thăng cúi đầu." Ta hiện tại tâm tình không tốt. Cũng không muốn nói."
BẠN ĐANG ĐỌC
[REPOST] Nam Thiếp - Tữ Vũ [Đam Mỹ]
RomanceRE-POST Thể loại: Đam mỹ, cổ đại Trạng thái: Full