Hai mươi bảy

445 45 0
                                    

Tin tức Matthew mắc bệnh trầm cảm nặng vì lạm dụng thuốc kích thích tràn lan khắp nơi. Công ty A cũng chẳng lên tiếng phản đối hay đồng ý, Jooheon cũng chỉ im lặng lui về phía sau một thời gian.

Tháng 12, trời lạnh rét âm độ, sân vận động Olympic Jamsil chật kín người hâm mộ Matthew và cả những kẻ hiếu kì. Matthew trơ trọi đứng giữa sân khấu rộng lớn, áo măng tô dài màu be, mũ vành to màu đen, dưới lớp trang điểm dày cộm vẫn không thể giấu đi cơ thể đang dần hao mòn, khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi. Hắn vẫn giả dối treo trên miệng mình một nụ cười đặc trưng nhưng đôi mắt không thể giấu đi phiền muộn.

" Tôi rất vui vì hôm nay mọi người vẫn đến tham dự buổi concert cuối cùng..."_Jooheon nhìn xuống hàng ghế khán đài, đầy ắp những banner mang tên Matthew_" Cho dù tin tức về bệnh tình của tôi đã lan truyền khắp nơi như vậy"

Hyunwoo đứng bên trong cánh gà phải bám chặt vào bức tường, khuôn ngực rộng lớn sau âu phục phập phồng.

" Dù nói là concert nhưng hôm nay tôi không thể trình diễn cho mọi người những bản rap như thường lệ được...Nhưng để bù đắp lại, tôi sẽ dành tặng cho mọi người một ca khúc nhẹ nhàng được chứ ?"_Hắn vừa dứt lời, tấm rèm lớn phía sau được vén lên, một chiếc dương cầm màu trắng hiện ra. Jooheon quay lưng đi về phía sau ngồi vào, ngón tay chạm vào phím đàn lạnh lẽo như băng.

Giai điệu quen thuộc cất lên, là bản nhạc ngày ấy hắn dành tặng cho Changkyun ngày sinh nhật, cũng là bản nhạc ngày ấy Changkyun tặng cho Jooheon trên Dream Radio. Ngay lúc này lại có thêm lời bài hát. Giọng rap của Matthew đầy nội lực, mạnh mẽ nhưng giọng hát hiếm hoi của hắn lại trầm ấm như một vị rượu vang, say mê lòng người.

Tuyết trắng bắt đầu rơi xuống, lấm tấm lên đôi vai gầy của Jooheon, nhưng hắn không cảm thấy lạnh lẽo, dòng nước mắt nóng hổi bắt đầu rơi xuống không kiềm được, ngay cả giọng hát cũng lạc dần đi. 

" Đừng khóc mà...đừng khóc mà..."_Tiếng những người hâm mộ bên dưới khán đài bắt đầu vang vọng khắp sân vận động, những tiếp nức nở dần dần tiếp nối, tiếc nuối cho một tài năng nhanh chóng lụi tàn, đánh vỡ mộng mơ tuổi trẻ của bao thiếu nữ.

" Matthew...đừng đi...đừng đi..."

Hắn đứng lặng người bên dương cầm trắng, tay cầm mic nhè nhẹ run, tuyết bám vào da thịt đỏ ửng, nước mắt vẫn không thể ngừng rơi.

" Ở lại đi...đừng đi Matthew "

" Thời gian của tôi đã hết rồi"_Jooheon cười nói, mắt sóng sánh ướt_" Xin lỗi vì đã không thể cùng các bạn đi tiếp chặng đường dài và cảm ơn vì các bạn đã dõi theo bước chân của Matthew đến ngày hôm nay"

" Ở lại đi mà..."_Tiếng kêu gào khóc lóc vang vọng khắp khán đài.

" Chắc các bạn lạnh lắm nhỉ? Trời tuyết rơi đến thế này mà mọi người vẫn đến đây...Sau khi buổi concert này kết thúc rồi, tôi sẽ không còn là Matthew của mọi người nữa...Tạm biệt các fan hâm mộ của tôi"

" Uống một chút cho ấm người đi, mũi em đỏ lên hết rồi"_Concert kết thúc sớm hơn một chút vì thời tiết, Jooheon trở về xe của mình, mệt mỏi dựa lưng vào ghế bọc da hiệu. Hyunwoo lấy một chiếc bình giữ nhiệt đặt vào tay hắn_" Dự báo thời tiết không nói hôm nay lại có tuyết rơi"

[ JooKyun | longfic ] BLINDNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ