Năm

655 65 4
                                    

Jooheon rất nhanh chóng đưa Changkyun xuất viện trở về nhà, nhưng hắn nhận ra một vấn đề khác đó chính là cuộc sống của chính mình bị đảo lộn. Căn nhà ọp ẹp gần 5 năm chỉ có một mình Jooheon sinh sống giờ đây lại xuất hiện thêm Changkyun, mọi thứ gần như hắn phải bắt đầu lại cuộc sống mới, Jooheon không biết rằng mình nên vui hay buồn.

Hắn đỡ Changkyun từng bước đến ngồi trên chiếc sô pha nhỏ cũ nhà mình, dặn dò cậu ngồi im lặng rồi một mình đi dọn dẹp lại mọi thứ. Bởi vì sống một mình mà Jooheon rất thoải mái, lung tung vứt đồ khắp nơi, thật ra hắn cũng vốn gọn gàng, ngăn nắp vì từ nhỏ đã sống cùng mẹ nhưng kể từ khi lên Seoul, cuộc sống quá mức bận rộn khiến hắn không còn thời gian hay sức lực để dọn dẹp nhà cửa.

" Jooheon "_Changkyun khẽ gọi khi ngồi im lặng quá lâu, có lẽ cậu cảm thấy cô đơn.

" Có việc gì sao?"_ Jooheon dừng lại công việc quét nhà của mình, bỏ cây chổi qua một góc, lau mồ hôi trên trán đi về phía người kia.

" Nhà anh có TV không?"

" À..có nhưng tôi không thường xem mấy"_Jooheon hơi ngại ngùng vì nãy giờ mải mê dọn dẹp mà bỏ bê Changkyun chán nản một xó. TV nhà hắn khá nhỏ nhưng Jooheon không quan tâm mấy bởi vì hắn quá bận rộn để xem tin tức, hắn đôi khi chỉ vẩn vơ bật lên xem những khi rảnh rỗi hiếm có nhưng sau đó lại tắt đi vì chẳng có gì thú vị. Jooheon dành thời gian nhiều hơn cho chiếc laptop của mình, hắn vừa có thể học tập, tìm kiếm công ty thực tập và sáng tác bừa vài ca khúc nào đó_" Cậu muốn xem cái gì? "

" Anh có thể bật đài X được không? Tôi thường hay nghe những bản giao hưởng ở đài đó"_Changkyun mỉm cười khi nghe được âm thanh quen thuộc phát ra từ TV vang lên bên tai_" Cảm ơn"

Jooheon đặt điều khiển lên đầu Tv đã đóng bụi, nhìn người kia khẽ nhắm mắt lắng nghe bản giao hưởng ngọt ngào một lúc rồi bỏ đi tiếp tục công việc của mình. Giao hưởng không phải là gu nhạc của Jooheon nhưng hắn không ngờ lúc làm việc lắng nghe nó lại thư thái đến vậy, những âm thanh trầm bổng rót vào tai như quét sạch mọi căng thẳng.

Hắn làm xong mọi việc đã là 4 tiếng sau, Jooheon thở phào nhìn quanh căn nhà nhỏ nhưng sạch sẽ ngăn nắp mà tâm trạng khá lên không ít. Điều làm hắn ngạc nhiên là Changkyun vẫn giữ nguyên tư thế như vậy trong suốt quá trình hắn dọn dẹp, chỉ để nghe nhạc. 

Changkyun cảm nhận được phần ghế bên cạnh mình lún xuống, cậu liền mở mắt ra.

" Anh xong rồi à?"

" Cậu không ngủ à?"_Jooheon có hơi không tin vào mắt mình, hắn vốn nghĩ cậu đã ngủ rồi_" Giữ nguyên một tư thế suốt 4 tiếng đồng hồ chỉ để nghe một đài nhạc giao hưởng? "

" Tôi không ngủ. Tôi đã quen thế này rồi, lúc còn ở cô nhi viện tôi thường lén các sơ chạy đến nhà hát để nghe các nhạc sĩ luyện tập suốt cả ngày"_Changkyun tự bật cười khi kể lại kỉ niệm cũ, chính cậu cũng không ngờ mình có thể say mê loại nhạc cổ điển, buồn chán với người khác như vậy, giống như giao hưởng đã ăn sâu vào máu cậu, Changkyun sinh ra là dành cho nhạc giao hưởng_" Ước mơ của tôi là trở thành nghệ sĩ dương cầm, được đứng trên sân khấu cùng những người khác trình diễn một bản nhạc ăn sâu vào lòng người. Chỉ tiếc là không thể nữa rồi..."

[ JooKyun | longfic ] BLINDNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ