Sáu

558 55 2
                                    

" Changkyun, hãy sử dụng nó nếu cần thiết, anh đã cài sẵn phím tắt là số của anh"_Jooheon cầm lấy tay Changkyun nhấn vào một phím trên chiếc điện thoại, lập tức một vài giây sau điện thoại trong túi quần hắn reo lên.

Cả hai đã thức sớm hơn mọi ngày một chút và Jooheon nghĩ hắn nên dành thời gian đó để chỉ dẫn Changkyun vài thứ, vì hôm nay là thứ Hai Jooheon có một lớp học thêm nên Changkyun sẽ ở một mình đến tối muộn. Buổi tối trước khi ngủ hắn đã lục một chút trong ngăn kéo bàn làm việc của mình và tìm được một chiếc điện thoại cũ vẫn còn xài tốt, Jooheon đã thầm cảm ơn cái tính sưu tầm đồ của mình.

" Còn nữa, anh đã để sẵn đồ ăn trong lò vi sóng, đến giờ cơm trưa em chỉ cần nhấn vào nút này đợi đến khi nghe tiếng "Ting" kêu lên thì đồ ăn đã có thể dùng được"_Jooheon dẫn Changkyun lại phía trước lò vi sóng, cầm tay cậu đặt lên nút to tròn trên nó_" Buổi chiều anh sẽ tranh thủ về sớm để cho em ăn xế trước khi đến giờ vào lớp học. Em còn muốn thêm thứ gì nữa không? "

"Không ạ, anh chỉ cần bật đài X cho em, em có thể nghe nó cả ngày mà không vận động đến khi anh trở về nhà"_Changkyun khẽ mỉm cười.

" Như thế không phải là tốt đâu Changkyun, anh không cho phép em tự bỏ đói chính mình"_ Jooheon đỡ Changkyun lại ghế sô pha và bật đài X cho cậu_" Anh muốn khi trở về nhà, em đã ăn trưa rồi. Buổi chiều trở về anh sẽ mua thêm vài món ăn vặt cho em"

" Vâng em biết rồi"_Changkyun gật đầu khi Jooheon đặt vào tay cậu chiếc điện thoại hắn tìm được, bàn tay hắn luồn vào mái tóc cậu sau đó tạm biệt rời đi.

Trong lòng Jooheon vẫn không an tâm lắm khi để Changkyun một mình ở nhà như thế nhưng hắn vẫn còn phải đi kiếm tiền, nuôi bản thân và cả cậu.



Đến giờ ăn trưa, bụng Changkyun bắt đầu biểu tình nhưng cậu không muốn bước khỏi ghế sô pha cho lắm nhưng mãi đến một tiếng sau, Changkyun đành chịu thua cơn đói đang hành hạ mình và nhấc mông khỏi chỗ đi đến lò vi sóng. Nhà Jooheon nhỏ và hẹp, nó nằm trong khu ổ chuột. Đúng theo nghĩa đen, nhưng cả hai lại không nghĩ rằng bầy chuột lại ảnh hưởng lớn đến họ như vậy cho đến hôm nay.

Changkyun mò mẫm từng bước một để đến nhà bếp, nơi có lò vi sóng như Jooheon đã chỉ nhưng chưa kịp bước đến nơi. Con chuột núp sau kệ chén đã lao ra vì sợ Changkyun, nó vô tình quẹt ngang vào chiếc ly sứ treo trên kệ và làm rớt. Chiếc ly sứ rơi xuống sàn và vỡ toang, mảnh vỡ của nó rơi đầy sàn, Changkyun không may đi tới và dẫm vào.

" A..."_Cậu kêu lên rồi ngã xuống, hai bàn tay vô tình chống lên những mảnh vỡ của chiếc ly, chảy máu. Changkyun không định gọi cho Jooheon vì sợ làm phiền hắn nhưng cậu không thể tự ngồi dậy vì quá đau và cảm nhận đầu óc mình đang choáng váng dần. Changkyun mới vội vàng tìm chiếc điện trong túi áo.

Jooheon không mong rằng Changkyun sẽ sử dụng điện thoại gọi cho hắn bởi vì hắn dặn cậu chỉ dùng khi cần thiết, thực sự cần thiết. Nhưng ngay lúc này khi Jooheon đang bận rộn pha chế đồ uống cho khách thì điện thoại trong túi rung lên, một cảm giác chẳng lành ập tới.

" Anh nghe đây...Ở yên đó, anh sẽ về ngay"_Jooheon vội vã lao đi khi chỉ vừa nghe hơi thở dồn dập bên đầu dây kia điện thoại, mặc kệ đồ uống còn chưa pha chế xong, mặc kệ trên người vẫn còn đeo tạp dề của quán, hắn lao đi trong sự ngỡ ngàng của Hyunwoo.

[ JooKyun | longfic ] BLINDNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ