Mười

512 53 3
                                    

Changkyun ngồi bên bệ cửa sổ, cảm nhận ánh sáng mặt trời ấm áp hắt lên khuôn mặt của mình. Changkyun chắc chắn rằng hôm nay là một ngày nắng đẹp nhưng chỉ tiếc rằng cậu không thể nhìn thấy nó được. 

Changkyun đã từng mong muốn rằng mình có thể tìm lại được ánh sáng cho đôi mắt rồi lại ngồi bên cạnh Jooheon, tựa đầu vào vai hắn ngắm bình minh ló dạng, chỉ như thế thôi Changkyun đã đủ hạnh phúc. Nhưng sau này khi nghĩ lại, điều mà Changkyun mong muốn nhất ngay sau khi có thể lấy lại thị giác chính là nhìn ngắm khuôn mặt của Jooheon. Một người có giọng nói trầm ấm như vậy thì chắc chắn cũng sẽ có một gương mặt rất đẹp.

" Changkyun đến giờ ăn trưa rồi "_Hyunwoo bê mâm cơm đặt lên bàn trước bộ sô pha nhỏ, khẽ gọi tấm lưng gầy guộc đang mải mê đón ánh mặt trời. 

Cậu nhóc xoay lưng lại, chậm rãi đặt một chân xuống sàn, vừa định nhấc mông khỏi chiếc ghế đẩu cao bằng gỗ để leo sang chiếc sô pha sát bên cạnh. Ngay lập tức cánh cửa chính gần đó bật mở, trái tim Changkyun khẽ đập mạnh mẽ.

Không biết bằng cách nào, Changkyun chạy nhào lại phía cánh cửa, một cách chính xác lao vào lòng người đang đứng ở đó, ôm chặt cơ thể cao lớn. Mùi chanh bạc hà nhẹ xộc vào mũi khiến viền mắt cậu cay xè. Changkyun đã rất nhớ nó, rất nhớ mùi hương này.

Jooheon, đã 6 ngày trôi qua rồi...

Và Changkyun rất nhớ hắn, nhớ đến mất ăn mất ngủ thậm chí đến Hyunwoo còn phải rầu rĩ khi vô tình chạm phải cổ tay ngày một gầy trơ xương của cậu.

" Anh về rồi...."_Jooheon hơi cúi người, bàn tay ôm lấy đôi vai người nhỏ, hơi thở ấm nóng của hắn phả lên đầu mũi Changkyun khiến các dây thần kinh của cậu tê dại. Hắn vuốt vuốt những sợi tóc lòa xòa trước vầng trán của Changkyun rồi lại đứng thẳng dậy khẽ gật đầu với Hyunwoo đang đứng cách đó không xa_" Đã làm phiền anh mấy ngày qua, em cảm ơn anh rất nhiều Hyunwoo"

" Đừng cảm ơn anh như thế. Changkyun thật sự rất cô đơn khi không có em bên cạnh, cậu nhóc biếng ăn lắm, đêm cũng khó ngủ..gầy đi ít nhiều rồi, anh chẳng chăm sóc tốt gì cả"_Hyunwoo gãi gãi đầu mình, cười như mếu. Lại ngồi xuống sô pha, xới cơm vào từng chén_" Đến đây ăn nào, em đã vất vả rồi"

Jooheon chẳng hề từ chối, ngay sau khi lo hết hậu sự cho mẹ mình hắn liền bắt chuyến tàu lên Seoul sớm nhất mà chẳng kịp bỏ gì vào bụng, hắn đã rất nôn nóng trở về dù chẳng biết vì lý do gì.

" Jooheon, em cũng gầy đi nhiều rồi"_Mày Hyunwoo hơi nhíu lại khi nhìn thấy gương mặt xơ xác của Jooheon, gò má đã hóp lại rất nhiều, quầng thâm mắt đen xì cùng mái tóc rối bù chẳng thèm chải.

Jooheon cười trừ đáp lại, hắn xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ của mình một chút rồi cầm chén cơm của Changkyun lên giúp cậu nhóc ăn. Hyunwoo mỉm cười khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình, Changkyun vốn có thể tự mình ăn được, Jooheon chỉ cần gắp thức bỏ vào chén cậu nhóc thôi.

Hyunwoo nhận ra Jooheon đã thay đổi rất nhiều, từ khi Changkyun xuất hiện vào cuộc đời hắn. Chính anh cũng không nhận ra khóe môi mình nhoẻn lên một nụ cười buồn bã.

[ JooKyun | longfic ] BLINDNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ