Lục Vân Tiên (1265 - 1664)

359 5 0
                                    

Đoạn này đến thứ Nguyệt Nga,

Hà-khê phủ ấy theo cha học hành.

Kiều công lên chức thái khanh,

Chỉ sai ra huyện Đông-thành chăn dân[1].

Ra tờ khắp hết xa gần,

1270

Hỏi thăm họ Lục tìm lần đến nơi.

Khiến quân đem bức thư mời,

Lục ông vưng lịnh tới nơi dinh tiền.

Kiều công hỏi chuyện Vân Tiên,

Lục ông thấy hỏi bỗng liền khóc than.

1275

Thưa rằng: "Nghe tiếng đồn vang,

Con tôi nhuốm bịnh giữa đàng bỏ thây.

Biệt tin từ ấy nhẫn nay[2],

Phút nghe người hỏi dạ này xốn xang!"

Kiều công trong dạ bàng hoàng,

1280

Trở vào nói lại với nàng Nguyệt Nga:

"Lục ông nói lại cùng cha.

Duyên con rày đã trôi hoa giạt bèo.

Riêng than chút phận tơ điều[3],

Hán-giang chưa gặp Ô-kiều lại rơi[4]".

1285

Nàng rằng: "Phải thiệt như lời,

Xin cha sai kẻ mời người vào trong".

Nguyệt Nga đứng dựa bên phòng,

Tay ôm bức tượng khóc ròng như mưa.

Công rằng: "Nào bức tượng xưa,

1290

Nguyệt Nga con khá đem đưa người nhìn".

Lục ông một buổi ngồi nhìn,

Tay chơn mặt mũi giống in con mình.

Chuyện trò sau trước phân minh,

Lục ông khi ấy sự tình mới hay:

1295

"Thương con phận bạc lắm thay,

Nguyền xưa còn đó con rày đi đâu?"

Nguyệt Nga chi xiết nỗi sầu,

Lục ông thấy vậy thêm đau gan vàng.

Kiếm lời khuyên giải với nàng:

1300

"Giải cơn phiền não kẻo mang lấy sầu.

Người đời như bóng phù du[5],

Sớm còn tối mất công phu lỡ làng[6].

Cũng chưa đồng tịch đồng sàng[7],

Cũng chưa nên nghĩa tào khang đâu mà!

1305

Cũng như cửa sổ ngựa qua,

Nghĩ nào mà ủ mặt hoa cho phiền".

Nàng rằng: "Trước đã trọn nguyền,

Lục Vân TiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ