Chương 11

1.6K 76 6
                                    


Giang Hạ nghe xong lời này, ngược lại ngừng tất cả động tác, nàng ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của Tưởng Tiểu Manh dưới thân mình có chút mơ hồ, dồn dập thở hào hển: "Manh Manh, ta... Ta không phải..."

Nàng vội ngăn chặn chỗ sâu trong nội tâm vỡ toang ra dục vọng, gần như giải thích đều đang muốn nói gì đó, Tưởng Tiểu Manh hai tay ôm cổ của nàng, có chút nghẹn ngào mà nói: "Hạ, ta sợ ngươi đi Thượng Ung, sẽ không còn yêu thích ta nữa."

"Sẽ không, không thể nào." Giang Hạ lắc đầu, cúi đầu hôn tại môi nàng, sau đó lại nhẹ giọng bồi thêm một câu: "Không có khả năng." Trong nội tâm nàng tràn đầy cảm giác chua xót, cực kỳ ôn nhu an ủi nàng.

"Ngươi nói thật không?" Tưởng Tiểu Manh trong mắt chứa đựng nước mắt, có chút tức giận nói: "Về sau còn sẽ có người khác thích ngươi!"

"Ta cảm thấy được, người thích ngươi có thể so với ta nhiều hơn." Giang Hạ có chút buồn cười mà nói.

"Ta mặc kệ, dù sao trong nội tâm của ta rất không thoải mái, rất không an tâm." Tưởng Tiểu Manh hoàn toàn chính xác rất bất an, bởi vậy thái độ khác thường cố tình gây sự.

Giang Hạ tướng mạo mặc không thể gọi là hoàn mỹ, thế nhưng là dáng người cao gầy cân xứng, ngũ quan phối hợp cân đối, cấu thành một loại đặc biệt lạnh lùng mỹ cảm, thực tế ánh mắt của nàng tuy rằng không lớn, nhưng là thần thái nổi bật. Nếu không phải nàng quanh năm đối với người khác một bộ dạng hờ hững lạnh lẽo, người thích nàng đoán chừng sẽ trở nên gia tăng gấp bội.

"Vậy ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Giang Hạ đầu lông mày có chút cau lại, tính cách của nàng cùng Tưởng Tiểu Manh không giống nhau, là hoàn toàn bất đồng, mà đã lớn như vậy, cũng chưa bao giờ như vậy đi dỗ dành qua một người, kiên nhẫn đến như thế này, đã là đến cực hạn, chẳng qua là thanh âm miễn cưỡng bảo trì ôn nhu.

"Như vậy..." Tưởng Tiểu Manh nhắm mắt lại, bắt lấy tay Giang Hạ, từ cái bụng bằng phẳng của chính mình lướt qua, sau đó tựa như đã mất đi khí lực bình thường, bất động. Giang Hạ trong nội tâm một hồi run rẩy, vừa mới toát ra một chút tâm tình bực bội liền lập tức biến mất như vô hình, nàng cắn chặt môi dưới của chính mình, chỉ cảm thấy yết hầu phát khô, muốn rút tay về, thế nhưng là cái tay  kia không nghe lời vô cùng tham luyến cái phần bóng loáng tinh tế tỉ mỉ xúc cảm này.

Hai người thân hình đều cứng đờ, tất cả động tác đã ở trong tích tắc định dạng.

"Ngươi nói, chúng ta còn nhỏ..." Một hồi lâu, Giang Hạ mới có hơi cố hết sức mà nói.

"Hạ, ta đã sớm biết, ta sớm muộn cũng sẽ là của ngươi." Tưởng Tiểu Manh thanh âm nhẹ giống như thở dài một tiếng.

Đã đến nước này, bây giờ không cần bất luận ngôn từ, không cần bất kỳ cớ sự gì nữa. Trùng trùng điệp điệp trói buộc cũng được cởi bỏ, không khí xung quanh cũng càng ngày càng nóng, người yêu nhau đúng là có thể tùy tâm sở dục.

Giang Hạ trong lồng ngực đang kịch liệt nhúc nhích, nàng lần nữa cúi xuống, một bên cuồng nhiệt hôn Tưởng Tiểu Manh, một bên lục lọi cởi y phục của nàng, toàn thân nàng cùng thần kinh đều rơi vào trạng thái hưng phấn, hai tay của nàng, lung tung vuốt ve trên da thịt mềm mại nóng hổi của Tưởng Tiểu Manh, dẫn tới Tưởng Tiểu Manh phát ra từng đợt âm thanh than nhẹ, thời điểm tay nàng nắm chặt cái núm vú nho nhỏ của Tưởng Tiểu Manh, trong nội tâm bỗng nhiên vọt lên một loại cảm động không hiểu, nước mắt ức chế không nổi chảy xuống.

[BHTT] [Edit] Mặt Nạ Ác Ma- Quảng Lăng Tán NhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ