"Hạ, tại sao chị lại thích màu xanh biếc như vậy?"
Sáng sớm, Kỷ Ngữ Đồng đứng ở trong phòng, đánh giá hết thảy bài biện chung quanh, sau đó ngồi chồm hổm xuống, đưa tay vuốt lấy cây Diệp Tử xanh biết to lớn trong góc tường, trên vẻ mặt mang theo rất nhiều hứng thú.
"Bởi vì màu xanh biếc sức sống bừng bừng, tượng trưng cho sinh mệnh. Chị thích những thứ cùng thực vật màu xanh biếc, tỷ như tảng đá trong khe cùng cỏ nhỏ, còn có dây trường xuân năng lực phi phàm leo lên, ở trong đất cằn cỗi cũng có thể khỏe mạnh trưởng thành Tiên Nhân Chưởng, sinh mệnh bọn chúng ương ngạnh, vốn có thể mang cho chị một chút nghị lực." Giang Hạ ngồi ở trên giường, hai tay chống phía sau, khẽ quay đầu, thần sắc thật tình đến có chút khả ái, suy nghĩ một chút, vừa cười bổ sung nói: "Còn có, mạng của chị và trong cuộc sống của chị, có quá nhiều thứ xám xịt, chị chỉ muốn thoát khỏi, màu xanh biếc, là một loại màu sắc rất đặc biệt, rất đẹp, rất rõ ràng, thị giác ngắm nhìn cũng sẽ thích, cũng sẽ mang đến tâm hồn vui vẻ, không phải sao?"
"Ừ, hiện tại khẩu khí nói chuyện hiện tại của chị, có điểm giống một lão sư, nghiêm trang." Kỷ Ngữ Đồng nghe nàng thao thao bất tuyệt, cau cái mũi đáng yêu, khóe miệng lại tràn ra một nụ cười ngọt ngào, nàng đi tới bên cạnh Giang Hạ, hai tay đáp ở trên cổ của nàng, cười nói: "Chị biết không, chị làm cho người em cảm giác, cũng giống như là một buội thực vật, thật giống như cả người tràn đầy sức sống a."
"Là vậy sao? Chị như buội thực vật nào?" Mặt Giang Hạ khó khăn lắm kề lên bộ ngực nàng, nơi càm truyền đến cảm xúc mềm mại như có như không, trong mũi đều là mùi thơm nhàn nhạt chọc người khẽ loạn, nàng ngửa đầu nhìn Kỷ Ngữ Đồng, tim đập khẽ loạn.
Kỷ Ngữ Đồng khẽ suy tư, trong mắt dạng lên một vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng nói: "Giống như Bạch Dương, giống như một buội Dương Thụ trắng, rất cao, rất cao ngất, tinh thần phấn chấn bồng bột, thanh tân chói mắt." Nói tới đây, nàng cười ra tiếng: "Noãn Noãn luôn nói, chị cùng Tiểu Chu, vô luận lúc nào, cũng đứng nghiêm, cùng mấy người khác đứng chung, làm cho người ta chịu không được, nàng nói chị và hắn nếu mặc quân trang, nhất định sẽ nhìn rất uy."
"Đây rốt cuộc là đang khen hay đang chê a?" Sắc mặt Giang Hạ khẽ biến xanh lè, bất mãn hừ nhẹ: "Đây không phải là học võ thuật ư, không đứng thẳng chính mình cũng khó khăn phòng bị."
"Đương nhiên là khen rồi a." Kỷ Ngữ Đồng nhẹ nhàng cười một tiếng, dường như trấn an sờ sờ tóc của nàng, khẽ do dự một chút, ở trên trán của nàng hôn một cái, Giang Hạ ngơ ngác nhìn nàng, giống như tiểu hài tử chiếm được một viên đường làm phần thưởng, tức khắc ngay cả đuôi lông mày khóe mắt cũng giãn ra.
Nụ cười của nàng, là sạch sẽ hồn nhiên như vậy, làm cho người ta như tắm gió xuân.
Kỷ Ngữ Đồng có chút xuất thần nhìn nàng, sau đó ôm lấy nàng, đem càm đặt tại trên vai của nàng, nhẹ giọng nói: "Hạ, với mọi người, cũng thích đem người mình yêu ra so sánh, nhưng là so sánh xinh đẹp thừa, là em quá nhu nhược. Em lại thích đem chị so sánh như cây cỏ, bởi vì chị tựa như một thân cây của em, vô luận ở địa phương nào, chỉ cần có thể gặp lại chị, em liền đặc biệt an tâm. . ." Nàng lẩm bẩm nói, giọng nói tựa như một loại nhạc cụ nào đó, trầm bỗng du dương.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] [Edit] Mặt Nạ Ác Ma- Quảng Lăng Tán Nhi
DiversosTên truyện: Mặt Nạ Ác Ma. Tác giả: Quảng Lăng Tán Nhi. Thể loại: Thanh mai trúc mã, hào môn thế gia, ngược luyến. Nhân vật chính: Giang Hạ, Kỷ Ngữ Đồng. Số chương: 106 chương Editor: Sun, Mèo Sama.