Chương 7: Cặn bã nam

5.6K 171 10
                                    



Nhưng đúng là cô vẫn không dám làm như thế, cho dù đây là kiếp trước của cô, chỉ là muốn dung nhập vào nhân vật Bạch phu nhân này cô cũng cần thời gian , do dự một hồi lâu, nhưng chỉ nói: "Cám ơn anh."

Đối với lời nói của cô, hắn phi thường ngoài ý muốn: "Cám ơn tôi cái gì?"

Cô cúi đầu đem biểu cảm trên mặt che giấu: "Cám ơn anh đã đem bọn nhỏ chiếu cố tốt như vậy, cám ơn anh trong lúc tôi ác liệt nhất đều chưa từng buông tay tôi."

Hắn lại nhẹ giọng cười: "Tôi chăm sóc bọn nhỏ, chăm sóc em đều là tôi một bên tình nguyện, không cần cám ơn tôi. Thời gian không còn sớm, mau đi nghỉ đi, không cần suy nghĩ nhiều quá."

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng đã xoay người rời đi.

Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại càng thêm khổ sở...

Ngày hôm sau đợi hai đứa bé đi học rồi Bạch Duyên Đình liền dẫn cô đi đốt giấy cho cha cô, sau khi đốt xong giấy hắn lại mang cô trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, nghĩ tới hắn hôm qua đã vì cô làm trễ nãi nhiều thời gian như vậy, cô rất thẹn thùng , giờ phút này nhân tiện nói: "Kỳ thật chính tôi trở về là được, anh cũng có chuyện mình muốn làm phải không?"

Bạch Duyên Đình đánh tay lái, vẻ mặt không cho là đúng, "Không quan hệ, tôi là ông chủ, tôi không đi làm, không người nào dám nói."

Trình Khanh Khanh nghe được hắn nói như vậy đột nhiên phát hiện cô giống như còn chưa biết hắn làm nghề gì, nhân tiện hỏi: "Đúng rồi, anh công tác cái gì?"

Trên mặt hắn như cũ mang theo dáng tươi cười không cho là đúng: "Mở cái công ty, tên công ty dùng tên của con trai cùng con gái đặt, gọi tập đoàn Cảnh Nhã, ngô... Còn mở chút bệnh viện cùng nhà hàng."

Giờ phút này xe đã chạy đến trung tâm thành phố, Bạch Duyên Đình chỉ chỉ con phố phồn thịnh kia cho cô: "Trên con phố này tất cả cửa hàng đều là của tôi."

Trình Khanh Khanh nhìn theo ngón tay của hắn, mặc dù xem không rõ ràng lắm, nhưng là cô cũng có thể cảm giác được một hàng cửa hàng kia đều đượctrùng tu buôn bán xa hoa, có thể có nhiều cửa hàng như vậy nghĩ đến lão công này của cô cũng là con người mang giá trị xa xỉ.

Trình Khanh Khanh gật gật đầu, tán thưởng một câu: "Ân, thật tốt !"

Hắn lại xoay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua cô, vẻ mặt đương nhiên, "Những thứ này cũng đều là của em, ngay cả tôi cũng đều là của em, tất cả mọi thứ của tôi đều là của em."

Trình Khanh Khanh lập tức có chút ít cứng đờ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ cúi thấp đầu cười cười, mà Bạch Duyên Đình quay đầu trở lại nghiêm túc lái xe cũng không nói thêm cái gì.

Nhà mẹ đẻ Trình Khanh Khanh ở bên trong ký thị lão thành, là một ngôi nhà độc nóc sân nhà nhỏ, hẳn là sửa trước khi lập quốc, phòng ở mang hơi thở xưa cũ lại dẫn theo một loại cảm giác tang thương, trên tường rào kia bò đầy dây leo cùng lá rêu xanh.

[Edit] Sủng Em Tận XươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ