Trình Khanh Khanh vừa nghe thanh âm này liền cảm giác thật giống như có một đạo tia chớp bổ tới đỉnh đầu, cô quay đầu xem, quả nhiên thấy Bạch Duyên Đình thân hình cao lớn rắn rỏi đang đứng ở chỗ không xa, cũng không biết ở đó đứng bao lâu.
Cô vừa mới nói lời này, hoàn toàn chỉ là muốn để Mạch Gia Hân câm miệng! Lại không đoán được lời này lại bị hắn nghe được, hắn sẽ nghĩ cô như thế nào?
Trình Khanh Khanh trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trên mặt nóng cháy, sớm mất đi khí thế quậy nháo cùng Mạch Gia Hân vừa rồi.
Bạch Duyên Đình chậm chạp đi qua, mang theo vui vẻ nhìn thân ảnh ở cách đó không xa hận không thể đem chính mình co rút thành một cục, vừa nhìn về phía Mạch Gia Hân, trong ánh mắt liền nhiều mấy phần sắc bén.
Mạch Gia Hân cũng đứng dậy, vẻ mặt trào phúng nhìn qua Trình Khanh Khanh, lại nói với Bạch Duyên Đình: "Xem ra, Duyên Đình, ánh mắt anh cũng cứ như vậy."
Trình Khanh Khanh càng cảm thấy được xấu hổ .
Bạch Duyên Đình lại không cho là đúng: "Tôi cũng không biết tại sao lại thế này, nhìn người khác lúc nào cũng lộ ra khôn khéo, bất quá nhìn Trình Khanh Khanh lại giống như là mắt bị mù, tất cả mọi thứ của cô ấy tôi đều cảm thấy rất tốt."
"..." Mạch Gia Hân bị hắn làm cho nghẹn lại.
Bạch Duyên Đình lại không muốn cùng cô ta nói nhảm, vẫy vẫy tay với Trình Khanh Khanh, Trình Khanh Khanh cắn cắn môi, cúi thấp đầu, ngoan ngoãn đi theo hắn xoay người rời đi.
Mặc dù một đường cúi đầu, nhưng cô vẫn như cũ có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực kia thỉnh thoảng chăm chú quét qua trên người cô, Trình Khanh Khanh thật sự là hận không thể đào cái hang chui vào.
Hắn cùng Mạch Gia Hân nói là nói như vậy, nhưng ai biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, hiện tại cô thật đúng là quẫn muốn chết, cái gì mà thước tấc của hắn, cái gì mà tư thế cơ thể của hắn lúc trên giường, hắn có cảm thấy cô vô sỉ, hạ lưu, dâm đãng hay không.
"Em... muốn biết thước tấc của tôi sao?" Thanh âm hắn mang theo nụ cười đột nhiên từ đỉnh đầu vang lên.
Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy đỉnh đầu "Oanh" một tiếng, trên mặt bỏng giống như là hơi lửa, cô cắn răng, ngập ngừng một hồi lâu mới nói: "Để...về sau có cơ hội biết thêm đi."
"Ngô..." Hắn kín đáo cười đáp nhẹ một tiếng, lại không nói gì thêm.
Mà Trình Khanh Khanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cùng hắn cùng đi đến phòng khách, Bạch Hạo Hiên cũng trở lại, nhìn thấy hai người vào, hắn ngẩng đầu ý tứ sâu xa nhìn cô, trong mắt hiện lên tia phức tạp, nhưng rất nhanh liền dời mắt đi, làm bộ không thèm để ý.
Trình Khanh Khanh lại không nghĩ đi để ý nhiều như vậy, cô chỉ muốn sống thật tốt, phân rõ giới hạn.
Bạch lão tiên sinh ngồi trên ghế sa lon, Bạch Duyên Đình mang theo Trình Khanh Khanh đến bên cạnh hắn, trên mặt mang vui vẻ, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh: "Bạch lão tiên sinh, ngài không có sự đồng ý của tôi liền mang vợ tôi đến đây, có phải rất không lễ phép hay không?" Gọi ba mình là Bạch lão tiên sinh, rất rõ ràng là cố ý lộ ra xa cách.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Sủng Em Tận Xương
Roman d'amourTác phẩm: Sủng Em Tận Xương Tác giả: Tử Thanh Du Văn án: Đời trước Trình Khanh khanh có người chồng yêu thương cô, cho dù biết rõ rằng cô không thích hắn nhưng hắn vẫn cuồng dại không thay đổi, cho dù cô bị cặn bã nam bỉ ổi nữ thiết kế lợi dụng lần...